TÊN TÔI LÀ ĐỎ - Trang 171

thư thái trừ khi họ lôi tôi ra khỏi chiếc ví da cừu ít nhất bảy lần một ngày.
Có những phụ nữ Circassia tỉ mẩn, sau khi bỏ cả ngày để lau chùi nhà cửa,
lấy những đồng tiền vàng chúng tôi ra khỏi ví mà cọ rửa tôi bằng bàn chải
thô. Tôi nhớ người đổi tiền chột mắt thường xếp chúng tôi thành những
ngọn tháp; người phu khuân vác có mùi hoa khiên ngưu, cùng với gia đình
ông ta thường ngắm nhìn chúng tôi như thể nhìn một quang cảnh tuyệt vời,
và tay thợ mạ vàng nay không còn sống nữa - không cần nêu tên - thường
dành những buổi tối xếp chúng tôi thành những mẫu thiết kế khác nhau. Tôi
đã ngao du trên những con thuyền bằng gỗ dái ngựa; tôi đã đến thăm cung
điện các vua chúa; tôi được giấu trong những bìa sách làm ở Herat, trong
gót những chiếc giày tỏa mùi hoa hồng và trong những tấm phủ yên ngựa
thồ. Tôi từng biết hàng trăm bàn tay: bẩn thỉu, lông lá, bụ bẫm, đầy dầu mỡ,
run rẩy và già nua. Tôi từng sực mùi các ổ thuốc phiện, những cửa hàng bán
nến, cá thu chiên và mồ hôi của mọi người Istanbul. Sau khi trải qua sự kích
động và chấn động như thế, một tên cướp đê tiện đã cắt cổ nạn nhân của
hắn trong đêm tối và nhét tôi vào ví hắn, rồi khi về đến ngôi nhà đáng
nguyền rủa của hắn, đã nhổ vào mặt tôi và càu nhàu, "Mồ tổ mày, tất cả
cũng chỉ vì mày." Tôi đã bị xúc phạm, bị tổn thương, đến độ tôi chẳng
muốn gì hơn là biến mất.

Tuy nhiên, nếu tôi không tồn tại, thì không ai có thể phân biệt một họa sĩ

giỏi với một họa sĩ tồi, và điều này sẽ dẫn đến hỗn loạn trong giới tiểu họa;
họ sẽ lao vào túm cổ nhau. Vì vậy tôi đã không biến mất. Tôi đã đi vào ví
tiền của người tài năng nhất và thông minh nhất trong giới tiểu họa và đến
được đây.

Nếu các vị nghĩ các vị giỏi hơn Leylek, vậy hãy cố mà đoạt lấy tôi bằng

mọi cách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.