TÊN TÔI LÀ ĐỎ - Trang 190

"Chú thấy con mèo chết bao giờ chưa?" nó hỏi. Mũi nó giống hệt mũi

mẹ nó. Nàng có quan sát chúng tôi không? Tôi nhìn quanh. Những tấm rèm
cửa sổ trên tầng hai, nơi tôi lần đầu thấy lại Shekure sau nhiều năm, đã
đóng kín.

"Không."

"Để cháu chỉ cho chú con mèo chết trong nhà của Người Do Thái bị treo

cổ nghe?"

Nó bước ra đường mà không chờ tôi trả lời. Tôi theo nó. Chúng tôi đi

bốn năm mươi bước dọc theo con đường lầy lội và lạnh giá, trước khi bước
vào khu vườn hoang phế. Ở đây bốc mùi lá mục và ẩm, phảng phất mùi
mốc. Với sự tự tin của một đứa trẻ biết rõ nơi này, bước từng bước nhịp
nhàng, vững chắc, nó đi qua cửa một ngôi nhà màu vàng, nằm ngay trước
mặt chúng tôi, khuất sau cây vả ủ rũ và hàng cây hạnh đào. Ngôi nhà trống
trơn, nhưng nó khô và ấm, như thể có ai đang sống ở đó.

"Nhà này của ai vậy?" tôi hỏi.

"Mấy người Do Thái. Khi ông chồng chết, vợ con ông ta đến khu Do

Thái cạnh bến cảng trái cây. Họ nhờ Esther người bán quần áo rao bán nhà."

Nó bước vào góc phòng và quay ra. "Con mèo mất tiêu rồi," nó nói.

"Con mèo chết thì đi đâu?"

"Ông ngoại nói người chết đi lang thang."

"Không phải chính người chết," tôi nói. "Mà linh hồn của họ mới lang

thang."

"Sao chú biết?" nó hỏi. Nó đang giữ chặt cái bô sát đùi với vẻ hết sức

nghiêm trang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.