TÊN TÔI LÀ ĐỎ - Trang 210

Ngôi nhà này quá tối đến độ mỗi lần đến thăm tôi đều có cảm giác như

bước vào một ngôi mộ. Shekure không bao giờ hỏi về nó, nhưng tôi luôn
nhất định chê bai nơi này để cô không còn nghĩ đến chuyện trở về hầm mộ
này nữa. Thật khó hình dung rằng Shekure xinh xắn đã từng là bà chủ của
ngôi nhà này và cô đã sống ở đây với những đứa bé tinh nghịch của cô. Bên
trong nó bốc mùi giấc ngủ và cái chết. Tôi bước vào phòng bên cạnh, bước
sâu hơn vào bóng tối.

Các vị không thể thấy được bàn tay chính mình giơ trước mặt. Thậm chí

tôi không có cơ hội để đưa lá thư cho Hasan. Anh ta xuất hiện từ bóng tối
và giật nó khỏi tay tôi. Như mọi khi, tôi để anh ta một mình đọc thư và thỏa
mãn sự tò mò. Rồi anh ta nhanh chóng ngước lên khỏi trang giấy.

"Chỉ có bây nhiêu thôi sao?" anh ta hỏi. Anh ta biết rằng chẳng có gì

khác, chỉ là một bức thư ngắn ngủn," anh ta nói rồi đọc.

Siyah Kính mến! Anh đã đến nhà chúng tôi, và lưu lại nhiều ngày ở đây.

Nhưng tôi nghe nói anh chưa hề viết thậm chí một dòng nào cho cuốn sách
của cha tôi. Đừng ôm ấp hy vọng nếu trước tiên không hoàn tất bản thảo đó.

Cầm lá thư trong tay, anh ta nhìn vào mắt tôi với vẻ buộc tội, như thể tất

cả chuyện này là lỗi của tôi. Tôi không thích những lúc im lặng như thế
trong ngôi nhà này.

"Không còn chữ nào về việc cô ta đã có chồng, về chuyện chồng cô ấy

từ mặt trận về," anh ta nói. "Tại sao vậy?"

"Làm sao tôi biết tại sao?" tôi nói. "Tôi đâu phải người viết mấy lá thư

này."

"Đôi lúc tôi cũng băn khoăn về vụ đó." anh ta nói rồi trao bức thư lại

cùng với mười lăm đồng bạc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.