TÊN TÔI LÀ ĐỎ - Trang 211

"Có người càng kiếm được nhiều tiền càng keo kiệt. Anh không phải

loại ấy," tôi nói.

Có một khía cạnh thông minh, thú vị như thế ở người đàn ông này nên

dù anh ta có những điểm xấu và đen tối, người ta cũng có thể thấy tại sao
Shekure vẫn nhận thư của anh ta.

Cuốn sách của cha Shekure là cái gì vậy?"

"Anh biết mà! Người ta nói Đức vua chi tiền cho việc này đó."

"Những tay tiểu họa đang giết nhau vì mấy bức tranh trong cuốn sách

đó, anh ta nói. "Đó có phải là vì tiền hay - cầu Thượng đế thương xót - vì
cuốn sách đó báng bổ đạo giáo của chúng ta? Họ nói chỉ cần nhìn thoáng
vào các trang trong đó là đủ khiến người ta bị mù rồi."

Anh ta vừa nói thế vừa mỉm cười theo cái cách mà tôi biết không nên coi

là nghiêm túc. Thậm chí dù nó là vấn đề cần suy nghĩ nghiêm túc đi nữa, thì
ít nhất anh ta chẳng có gì phải coi trọng việc tôi coi trọng vấn đề này. Giống
như nhiều đàn ông khác vốn tin tưởng tôi trong vai trò người đưa thư và
trung gian hòa giải, Hasan cũng chửi rủa tôi thậm tệ khi tự ái của anh ta bị
tổn thương. Tôi, do công việc, phải giả vờ đau khổ để làm vừa lòng anh ta.
Các thiếu nữ, trái lại, thường ôm tôi mà khóc khi tình cảm của họ bị tổn
thương.

"Chị là một phụ nữ thông minh," Hasan nói để vuốt ve tự ái của tôi. Anh

ta tin rằng anh ta đã làm tôi thương tổn. "Giao lá thư này lẹ lên. Tôi tò mò
muốn biết thằng ngốc đó trả lời ra sao."

Trong một thoáng, tôi thấy muốn nói. "Siyah không ngốc đâu." Trong

những tình huống như thế, việc khích cho các tình địch ghen tuông nhau sẽ
khiến cho Esther mai mối này kiếm được nhiều tiền hơn. Nhưng tôi sợ anh
ta bất chợt nổi khùng lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.