TÊN TÔI LÀ ĐỎ - Trang 213

"Cái này làm bằng nhung Ba Tư hảo hạng đó," tôi nói.

"Con trai tôi chết trong chiến tranh ở Ba Tư", bà ta nói. "Cô đưa thư của

ai cho Siyah vậy?"

Tôi có thể thấy rõ trên gương mặt bà ta rằng bà ta đang lên kế hoạch tác

thành cô con gái gầy gò của bà, hoặc ai biết được là con gái nhà ai, cho
Siyah dũng cảm.

"Chẳng ai cả," tôi nói. "Một người bà con nghèo khổ của anh ta đang

hấp hối trong nhà thương Bayrampasha và cần tiền."

"Ô," bà ta nói với vẻ nghi ngờ, kẻ xui xẻo đó là ai vậy?"

"Con trai bà chết trong chiến tranh thế nào vậy?" Tôi vặn lại.

Chúng tôi bắt đầu nhìn nhau với vẻ thù địch. Bà ta là một quả phụ và

hoàn toàn cô độc. Cuộc sống của bà hẳn rất khó khăn. Nếu các vị tình cờ trở
thành người bán quần áo kiêm người đưa tin như Esther, các vị sẽ sớm biết
được rằng chỉ có của cải, quyền lực và những chuyện tình truyền thuyết mới
khiến người ta tò mò. Mọi thứ khác chỉ là sự lo phiền, chia cách, ghen tỵ, cô
đơn, thù địch, nước mắt, chuyện đồn đãi và cái nghèo bất tận.

Những điều như thế không bao giờ thay đổi, giống như những món đồ

trang bị cho một ngôi nhà: một tấm thảm len cũ phai màu, cái muôi và cái
nồi đồng nhỏ nằm trên một tấm vỉ nướng trống, cái gắp than và thùng tro
cạnh bếp lò, hai cái hòm sờn cũ một lớn, một nhỏ - một cái giá treo khăn
xếp của đàn ông được giữ lại để che giấu cuộc sống quả phụ hiu quạnh và
một thanh gươm cổ để đuổi trộm.

Siyah vội quay trở lại với ví tiền "Chị bán quần áo," anh ta nói, chủ yếu

để cho bà chủ nhà chộn rộn nghe thấy hơn là tôi. "Cầm cái này đưa cho
bệnh nhân đau khổ đó. Nếu anh ta có trả lời gì, tôi sẽ chờ. Chị có thể tìm tôi
ở nhà Enishte Kính mến, tôi sẽ ở đó suốt ngày nay."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.