TÊN TÔI LÀ ĐỎ - Trang 219

Hayriye rút vào một góc khuất nơi cô ấy không cản trở người khác

nhưng vẫn có thể nghe mọi chuyện chúng tôi trao đổi với nhau. Để Esther
không thấy được vẻ mặt của tôi, tôi quay lưng về phía chị ta và đọc thư của
Siyah trước. Khi tôi nghĩ về ngôi nhà của Người Do Thái bị treo cổ, tôi
thoáng rùng mình. "Đừng sợ, Shekure, mi có thể xoay xở trong bất cứ tình
huống nào mà." tôi tự nhủ và bắt đầu đọc thư của Hasan. Chú ấy sắp điên
rồi:

Shekure, tôi đang cháy bỏng khao khát, nhưng tôi biết cô không hề quan

tâm chút nào. Trong những giấc mơ, tôi thấy mình đuổi theo cô qua những
đỉnh đồi hoang vắng. Mỗi lần cô không trả lời thư của tôi - mà tôi biết cô có
đọc, thì một mũi tên gắn ba lông chim đâm thủng tim tôi. Lần này tôi viết
với hy vọng rằng cô sẽ trả lời. Có tin đồn, mọi người truyền nhau tin này,
thậm chí con cô cũng nói: Cô mơ thấy chồng mình đã chết và bây giờ cô
tuyên bố rằng cô tự do. Tôi không thể nói đó có phải là thật hay không. Tôi
chỉ biết rằng cô vẫn còn là vợ của anh tôi và cô vẫn còn bị trói buộc với gia
đình này. Bây giờ cha tôi nhận thấy tôi có lý, cả hai chúng tôi phải đến chỗ
quan tòa để buộc cô trở về đây. Chúng tôi sẽ đến cùng nhóm người chúng
tôi đã tập hợp được, vậy hãy báo trước cho cha cô biết. Hãy gom hết đồ
đạc, cô sẽ phải trở về nhà này. Gửi thư hồi âm cho Esther ngay.

Sau khi đọc lá thư lần nữa, tôi trấn tĩnh lại và nhìn Esther với đôi mắt dò

hỏi, nhưng chị ta chẳng nói gì mới về Hasan hay Siyah.

Tôi lấy cây bút sậy được giấu trong góc tủ chén bát ra, đặt tờ giấy lên

bàn, đã định viết thư trả lời cho Siyah thì tôi đột ngột dừng lại.

Có điều gì đó nảy ra trong đầu. Tôi quay về phía Esther: Chị ta đang tận

hưởng ly nước hoa hồng với niềm vui của một đứa trẻ, và tôi thấy rằng
chuyện chị ta có thể biết những gì đang xảy ra trong đầu tôi thì thật buồn
cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.