TÊN TÔI LÀ ĐỎ - Trang 225

Cả Siyah lẫn Hasan đều đau khổ vì yêu tôi. Siyah đã bỏ đi, phiêu bạt

suốt mười hai năm. Người kia, Hasan, gửi thư cho tôi mỗi ngày, ở các góc
thư chú ấy vẽ chim chóc với linh dương. Thoạt tiên tôi sợ chú ấy, nhưng sau
đó, tôi thích đọc tới đọc lui những lá thư của chú.

Vì tôi biết Hasan hết sức tò mò về mọi thứ có liên quan đến tôi nên tôi

không ngạc nhiên khi chú biết tôi thấy xác chồng tôi trong mơ. Điều tôi
nghi ngờ là chuyện Esther đã để Hasan đọc những lá thư tôi gửi cho Siyah.
Đó là lý do tôi không trả lời cho Siyah qua Esther. Bạn biết rõ hơn tôi
những nghi ngờ của tôi có lý hay không.

"Tụi con đi đâu?" tôi hỏi khi bọn trẻ quay trở lại.

Chúng hiểu ngay tôi không giận thật. Một cách kín đáo, tôi kéo Shevket

sang một bên, tới bên chiếc tủ. Tôi bế nó lên đùi. Tôi ôm đầu, cổ và gáy nó.

"Con bị lạnh đấy, con cưng," tôi nói. "Đưa mẹ hai bàn tay dễ thương của

con để mẹ sưởi cho..." Hai tay nó bốc mùi khó chịu, nhưng tôi không mắng,
ép đầu nó vào ngực, tôi ôm chặt nó hồi lâu. Lát sau nó ấm lên, vươn vai
giống một con mèo con, rên rỉ sung sướng.

"Con yêu mẹ nhiều lắm, phải không?"

"Ummmhmmm."

" Đó có phải là "vâng" không?"

"Vâng."

"Hơn bất cứ ai?"

"Vâng."

"Vậy mẹ sẽ nói với con chuyện này," tôi nói như thể đang tiết lộ một bí

mật. "Nhưng con không được nói với ai, nghe?" tôi thì thầm vào tai nó:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.