Đêm đó, khi Zarif kính mến và tôi đến đây, tuyết chưa bắt đầu rơi.
Chúng tôi có thể nghe tiếng tru của bọn chó lai vọng từ xa.
"Nào, tụi mình đến đây làm gì?" Kẻ không may đó hỏi. "Anh định chỉ
cho tôi cái gì ở đây lúc đêm hôm khuya khoắt thế này?"
"Ngay phía trước có một cái giếng, cách đó mười hai bước chân tôi có
chôn mớ tiền tôi dành dụm mấy năm nay," tôi nói. "Nếu anh giữ bí mật mọi
chuyện tôi đã giải thích với anh, Enishte kính mến và tôi sẽ bảo đảm rằng
anh được tưởng thưởng hậu hĩ."
"Tôi phải hiểu rằng anh đang thừa nhận mình biết rõ những việc đang
làm ngay từ đầu, đúng không?" hắn bồn chồn hỏi.
"Tôi thừa nhận," tôi miễn cưỡng nói dối.
"Anh thừa nhận bức tranh anh làm mang tính báng bổ, đúng
không?"Hắn nói một cách ngây thơ. "Nó dị giáo, một sự phạm thượng mà
không một kẻ đứng đắn nào có gan phạm phải. Anh sẽ bị thiêu trong vực
Hỏa ngục. Nỗi thống khổ và đớn đau của anh sẽ không bao giờ vơi bớt - và
anh đã biến tôi thành tòng phạm.l, Khi nghe hắn nói, với nỗi khủng khiếp
tôi cảm thấy những lời của hắn có sức mạnh và sự nghiêm trọng đến độ, dù
muốn hay không, người ta sẽ lưu ý đến chúng, hy vọng rằng chúng sẽ
chứng thực về những kẻ khốn khổ khác ngoài bản thân họ. Nhiều lời đồn
đại giống thế này về Enishte kính mến bắt đầu lan nhanh do sự bí mật
quanh cuốn sách ông ta đang làm và số tiền ông ta sẵn lòng trả - và bởi thầy
Osman, Trưởng ban Trang trí, coi thường ông ta. Tôi chợt nghĩ rằng có lẽ
tay thợ mạ vàng anh em của tôi, Zarif, với ý định xảo quyệt đã sử dụng
những sự kiện này để hỗ trợ cho những lời buộc tội dối trá của hắn. Hắn ta
trung thực tới mức nào?
Tôi đã để cho hắn lặp lại những lời khẳng định vốn khiến chúng tôi gây
gổ với nhau, và trong khi nói, hắn chẳng lựa lời gì cả. Hắn có vẻ muốn