TÊN TÔI LÀ ĐỎ - Trang 580

Siyah hỏi tôi đã vẽ bao nhiêu bức tranh cho cuốn sách của Enishte.

"Bức đầu tiên tôi vẽ là Satan. Nó là một dạng biến thể của loài quỷ dưới

lòng đất thường gặp trong tác phẩm của những bậc thầy xưa trong các
xưởng của xứ Akgoýunly. Người kể chuyện và tôi cùng theo phái Sufi; đó
là lý do tại sao tôi vẽ hai người khổ tu. Tôi chính là người đã đề nghị
Enishte đưa họ vào cuốn sách của ông, thuyết phục ông rằng có một chỗ
đặc biệt cho những nhà khổ tu này trên lãnh thổ Ottoman."

"Có vậy thôi à?" Siyah hỏi.

Khi tôi đáp, "Phải, chỉ có vậy," anh ta bước tới cửa với vẻ bề trên của

một ông thầy bắt gặp một thợ học việc ăn cắp; anh ta mang vào một cuộn
giấy không bị ướt nước mưa, đặt trước mặt ba họa sĩ chúng tôi như một con
mèo mẹ tha con chim bị thương đến cho các con của nó.

Tôi đã nhận ra các trang giấy đó ngay khi chúng còn được kẹp dưới

nách anh ta: Chúng là những bức minh họa tôi đã cứu được ở quán cà phê
trong cuộc đột kích. Tôi không mất công hỏi làm thế nào những người này
vào được nhà tôi và tìm được chúng. Tuy nhiên Kelebek, Leylek và tôi, mỗi
người đều lặng lẽ thú nhận những bức tranh chúng tôi đã vẽ cho người kể
chuyện, cầu cho ông ta được yên nghỉ. Về sau, duy nhất con ngựa, một con
ngựa cực đẹp đầu cúi thấp vẫn chưa được khẳng định là thuộc về ai. Tin tôi
đi, tôi thậm chí không nhận ra rằng một con ngựa đã được vẽ ra.

Anh không phải là người vẽ con ngựa này hả?" Siyah hỏi, như một ông

thầy cầm cây roi.

"Không phải tôi," tôi đáp.

"Còn con ngựa trong cuốn sách của Enishte?"

"Tôi cũng không vẽ con ngựa đó."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.