TÊN TÔI LÀ ĐỎ - Trang 587

mẽ phải nhìn lại bức tranh - tôi có thể đoán ra đó là bức nào; tôi đứng dậy đi
vòng ra sau lưng họ, nhìn vào bức tranh tục tĩu mình đã vẽ, rùng mình cứ
như tôi đang nhớ lại được một ký ức hạnh phúc những giờ đã xa xôi. Siyah
đến bên chúng tôi. Vì lý do nào đó, việc cả bốn chúng tôi cùng nhìn bức
minh họa đó làm nhẹ lòng tôi.

"Có thể nào người mù và người sáng là như nhau không?" Cuối cùng

Leylek nói. Có phải anh ta ngụ ý rằng cho dù hình ảnh chúng tôi thấy là tục
tĩu, nhưng lạc thú của sự nhìn thấy mà Allah ban cho chúng tôi vẫn là vinh
quang không? Không, Leylek mà biết gì về những vấn đề như thế? Anh ta
chưa từng đọc kinh Koran. Tôi biết rằng những bậc thầy Herat xưa thường
xuyên đọc to câu thơ này. Những bậc thầy vĩ đại đã dùng câu thơ này làm
câu trả lời cho những kẻ thù của hội họa, những kẻ đã cảnh báo rằng đạo
giáo của chúng ta cấm chỉ việc vẽ tranh và các họa sĩ sẽ bị đày xuống Hỏa
ngục vào Ngày phán xét. Tuy nhiên, cho đến phút giây ma quái ấy, tôi chưa
từng một lần được nghe từ Kelebek những lời này mà hiện có vẻ tự ý chúng
thoát ra khỏi miệng anh ta.

"Tôi muốn miêu tả người mù và người sáng không giống nhau như thế

nào!"

"Ai là người mù và ai là người sáng?" Siyah hỏi ngây thơ.

"Người mù và người sáng không như nhau, đó là nghĩa của câu 've ma

yestevil'ama ve'l basiru'nun' ". Kelebek nói và tiếp tục:

"...mà cũng không là bóng tối và ánh sáng.

Cái bóng và sức nóng không như nhau,

Cả người chết và người sống cũng không như nhau."

Tôi rùng mình trong chốc lát, nghĩ về số phận của Zarif Kính mến,

Enishte và người kể chuyện anh em vừa bị giết tối nay. Liệu mấy đứa kia có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.