TÊN TÔI LÀ ĐỎ - Trang 624

Túi xách rớt xuống. Bằng một động tác nhẹ nhàng, không giảm tốc độ,

lưỡi gươm thoạt tiên cắt lìa bàn tay tôi sau đó lướt đến cổ tôi, tiện đứt đầu
tôi.

Tôi biết mình đã bị chặt đứt đầu qua hai bước chân kỳ quặc của cái thân

tội nghiệp của tôi, bỏ tôi lại phía sau trong cơn bối rối, qua động tác vung
vẩy con dao một cách ngốc nghếch và qua cách thân xác lẻ loi của tôi đổ
sụm xuống, máu phun ra từ cổ như một vòi nước. Hai bàn chân tội nghiệp
của tôi, vốn vẫn tiếp tục di chuyển như thể đang đi, giãy giụa một cách vô
ích như chân của một con ngựa đang giãy chết.

Từ mặt đất lầy lội nơi cái đầu tôi rơi xuống, tôi không thể thấy tên sát

nhân mà cũng không thấy túi xách của tôi đựng đầy những đồng tiền vàng
và tranh vẽ, mà tôi vẫn muốn ôm thật chặt. Những thứ này ở đằng sau tôi,
về hướng ngọn đồi dẫn xuống biển và cảng Galleon mà tôi sẽ không bao
giờ đến được. Đầu tôi sẽ không bao giờ còn ngoảnh lại và thấy được chúng
hay phần còn lại của thế giới này. Tôi đã quên chúng và để cho ý nghĩ của
tôi mang tôi đi xa.

Đây là những gì hiện đến với tôi ngay trước khi tôi bị chém đứt đầu:

Con tàu sẽ nhổ neo rời cảng; hình ảnh này trong ý nghĩ của tôi được nối liền
với mệnh lệnh bảo tôi nhanh chân lên; đó là cách mẹ tôi thường kêu "nhanh
lên" khi tôi còn nhỏ. Mẹ ơi, cổ con đau quá và tất cả vẫn im lạng.

Đây là điều mà người ta gọi là cái chết.

Nhưng tôi biết tôi chưa chết. Đồng tử bị đâm thủng của tôi bất động,

nhưng tôi vẫn có thể thấy rất rõ qua đôi mắt mở to.

Những gì tôi thấy ở tầm sát đất đầy trong suy nghĩ của tôi: Con đường

hơi dốc lên, bức tường, cổng vòm, mái nhà của xưởng vẽ, bầu trời... bức
tranh lùi xa dần theo kiểu đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.