TÊN TÔI LÀ ĐỎ - Trang 627

Mặt anh sưng vù, bầm tím vì đánh nhau. Mũi anh rách và đầy máu, anh

có một vết thương dài từ vai đến cổ, áo sơ mi của anh chuyển sang màu đỏ
tươi cửa máu. Giống như người chồng trong những giấc mơ của tôi, Siyah
mỉm cười yếu ớt với tôi bởi vì anh rốt cuộc cũng đã về được tới nhà.

"Vào trong đi," tôi nói.

"Gọi bọn trẻ đi," anh nói. "Chúng ta về nhà."

"Anh đâu đủ sức về nhà."

"Chẳng có lý do gì để sợ hắn ta nữa," anh nói. "Kẻ sát nhân là Velijan

Kính mến, tên Ba Tư."

"Zeytin..." tôi nói. "Anh đã giết tên khốn đó rồi hả?"

"Hắn sẽ trốn đến Ấn Độ trên con tàu khởi hành từ cảng Galleon," anh

nói và tránh mắt tôi, biết rằng anh đã không hoàn thành đủ nhiệm vụ.

"Anh đi bộ về nhà được không?" tôi hỏi. "Hay ta bảo họ mang ngựa đến

cho anh?"

Tôi có cảm giác rằng anh sẽ chết khi về đến nhà và thấy thương hại anh.

Không phải bởi vì anh sẽ chết một mình, mà bởi vì anh chưa bao giờ biết
bất kỳ hạnh phúc thực sự nào. Tôi có thể thấy từ nỗi buồn và sự quyết tâm
trong mắt anh rằng anh ước gì không ở trong ngôi nhà xa lạ này, rằng anh
thực sự muốn biến mất mà không bị bất kỳ ai nhìn thấy trong trạng thái
khủng khiếp này. Khá khó khăn, người ta đưa anh lên ngựa.

Suốt chặng đường về, khi chúng tôi đi qua những con phố nhỏ chật hẹp

tay ôm chặt những túi đồ, hai đứa trẻ thoạt tiên khiếp sợ đến nỗi không dám
nhìn mặt Siyah. Nhưng ngồi trên con ngựa đi nước kiệu chầm chậm, Siyah
vẫn có thể tả lại anh đã ngăn chặn những âm mưu của tên giết người đốn
mạt, kẻ đã giết ông ngoại chúng, và đã thách hắn đấu gươm như thế nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.