TÊN TÔI LÀ ĐỎ - Trang 72

nào khác, tôi hẳn sẽ trả lời ông với giọng lưỡi cạnh khóe, như tôi thường
làm. Tuy nhiên lần này, tôi chỉ nghĩ đến Siyah đang rong ruổi trên lưng con
ngựa trắng của anh, và tôi rùng mình.

Tôi không chắc chuyện đó xảy ra như thế nào, nhưng sau đó trong căn

phòng có cái tủ, Orhan và tôi ôm lấy nhau, Shevket cũng tham gia; có một
cuộc đụng độ ngắn giữa hai đứa. Khi chúng vật nhau, tất cả chúng tôi lăn
xuống dưới sàn. Tôi hôn vào gáy và tóc chúng, tôi ép chúng vào ngực, tôi
và cảm thấy sức nặng của chúng trên bộ ngực tôi.

"Aaa," tôi nói. "Tóc tụi con hôi rình. Ngày mai mẹ sẽ cho tụi con đi nhà

tắm với Hayriye."

"Con không muốn đi nhà tắm với Hayriye nữa," Shevket nói.

"Sao vậy? Con lớn quá rồi hả?" tôi hỏi.

"Mẹ ơi sao mẹ không mặc cái áo khoác đỏ tía đẹp của mẹ?" Shevket hỏi.

Tôi đi sang phòng khác và lấy ra chiếc áo khoác đỏ tía. Tôi khoác lên

chiếc áo xanh nhạt tôi thường mặc. Trong khi thay áo, tôi cảm thấy lạnh và
run, nhưng tôi có thể cảm thấy làn da mình nóng bừng, cơ thể tôi mạnh mẽ
và tràn đầy sức sống. Tôi đã thoa một chút phấn hồng lên má, vì má tôi
chắc đã bị hoen khi tôi lăn tròn với bọn trẻ, nhưng tôi xoa đều bằng cách
liếm lòng bàn tay rồi chà xát má. Bạn có biết rằng những họ hàng của tôi,
những phụ nữ tôi gặp ở phòng tắm và bất cứ ai đã gặp tôi, đều khẳng định
rằng tôi trông giống một thiếu nữ mười sáu hơn là một bà mẹ hai mươi bốn
tuổi có hai con và đã qua hết thời xuân sắc nhất không? Hãy tin họ, tin thực
sự nếu không tôi sẽ không kể cho bạn nghe nữa.

Đừng ngạc nhiên rằng tôi đang nói chuyện với bạn. Trong nhiều năm tôi

đã lục những bức tranh trong mớ sách của cha tôi để lùng kiếm hình ảnh về
những phụ nữ và những đại mỹ nhân. Họ quả thực tồn tại, nhưng hiếm có,
và luôn luôn có vẻ e lệ, lúng túng, chỉ nhìn nhau, như muốn phân trần. Họ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.