Đốn Ngộ Nhập Đạo Yếu Môn
13
-Không đắc cũng không không đắc, gọi là đắc cứu
cánh.
*
- Thế nào là Không cứu cánh ?
- Chẳng Không cũng chẳng chẳng Không gọi là
Không cứu cánh.
*
- Thế nào là chân như định ?
- Không định cũng không không định gọi là chân
như định. Kinh nói : “Không có pháp định gọi là Vô
thượng Chánh đẳng Chánh giác, cũng không pháp
định Như Lai có thể nói”. Kinh nói : “Tuy tu Không
mà chẳng lấy Không làm chứng, cũng chẳng được
khởi tưởng Không. Tuy tu Định mà chẳng lấy Định
làm chứng, cũng chẳng được khởi tưởng Định. Tuy
được Tịnh mà chẳng lấy Tịnh làm chứng, cũng
chẳng được khởi tưởng tịnh”.
Nếu khi được định, được tịnh, được tất cả chỗ
không tâm, liền khởi tưởng được như thế, đều là
vọng tưởng, liền bị ràng buộc không thể nói là giải
thoát. Nếu khi được như thế, rõ ràng tự biết, được
tự tại, mà chẳng được cho thế là chứng, cũng
chẳng được khởi tưởng như thế là được giải thoát.
Kinh nói : “Nếu khởi tâm tinh tấn là vọng không phải
tinh tấn. Nếu người hay trong tâm chẳng vọng là
tinh tấn không có bờ mé”.
*
- Thế nào là trung đạo ?
- Không khoảng giữa cũng không hai bên là trung
đạo.
- Thế nào là hai bên ?
- Có tâm kia, có tâm này là hai bên.
- Thế nào là tâm kia tâm này ?
- Bên ngoài dính với sắc thanh gọi là tâm kia. Bên
trong khởi vọng niệm là tâm này. Nếu bên ngoài
không nhiễm sắc, gọi là không tâm kia. Bên trong
không khởi vọng niệm, gọi là không tâm này. Thế
nên không phải hai bên. Tâm đã không hai bên thì
giữa cũng đâu có được. Được như thế gọi là trung
đạo. Thật là Như Lai đạo. Như Lai đạo là tất cả
người giác được giải thoát. Kinh nói : “Hư không
chẳng giữa chẳng hai bên, thân chư Phật cũng vậy”.
Nhưng tất cả sắc không, là tất cả chỗ không tâm
vậy. Tất cả chỗ không tâm tức tất cả sắc tánh
không. Hai nghĩa chẳng khác, cũng gọi sắc không,
cũng gọi pháp sắc không.
Nếu ông lìa “Tất cả chỗ không tâm”, mà được Bồ-
đề giải thoát, Niết-bàn tịch diệt, thiền định kiến tánh,
thì không thể nào có. “Tất cả chỗ không tâm” tức là
được Bồ-đề giải thoát, Niết-bàn tịch diệt, cho đến
lục độ đều là chỗ kiến tánh. Vì cớ sao ? Kinh Kim
Cang nói: “Không có một chút pháp có thể được, ấy
gọi là Vô thượng Chánh đẳng Chánh giác”.
*
- Nếu có tu tất cả hạnh đầy đủ thành tựu được thọ
ký chăng ?
- Chẳng được.
- Nếu không tu tất cả pháp thành tựu, được thọ ký
chăng ?
- Chẳng được.
- Nếu thế ấy, phải do pháp gì được thọ ký?
- Chẳng do có hành, cũng chẳng do không hành, là
được thọ ký. Vì cớ sao? Kinh Duy-ma nói : “Các
hạnh tánh tướng đều vô thường”. Kinh Niết-bàn
nói : “Phật bảo Ca Diếp, các hạnh là thường, không
có lẽ phải”. Ông chỉ tất cả chỗ không tâm, là không
có hạnh, cũng không không các hạnh, gọi là thọ ký.
Nói tất cả chỗ không tâm, là không tâm yêu ghét
vậy. Nói không yêu ghét, là thấy việc tốt chẳng khởi
tâm yêu; thấy việc xấu cũng chẳng sanh tâm ghét .
Không yêu gọi là không tâm nhiễm, chính là sắc
tánh không. Sắc tánh không tức là muôn duyên đều
bặt. Muôn duyên đều bặt thì tự nhiên được giải
thoát.
Ông phải xét kỹ đó, nếu khi chưa được tỉnh sáng
thấu rõ, thì phải hỏi sớm chớ có bỏ qua. Các ông
nếu y theo lời dạy đây tu, mà chẳng được giải thoát,
tôi xin trọn đời thay các ông chịu tội trong đại địa
ngục. Nếu tôi lừa dối các ông, sau này tôi sanh nơi
nào sẽ bị sư tử, cọp, sói ăn thịt. Các ông nếu chẳng
y theo lời dạy đây siêng năng tu hành thì không bảo
đảm. Một phen mất thân này muôn kiếp khó được
lại. Phải cố gắng! Cố gắng! Cần phải tự biết .
D
GHI LỜI SƯ ĐÁP CÁC NGƯỜI ĐẾN HỎI
VÀ DẠY CHÚNG
Sư bảo học chúng :
- Tôi chẳng hội thiền, trọn không có một pháp có
thể dạy người, không phiền các ngươi đứng lâu,
hãy tự đi đi!