thô hào, giữa hai chân mày hằn một vết sẹo đao, đang không ngừng gạt mồ
hôi trên trán, vừa lắc bình rượu trong tay, vừa chăm chú vào con xúc xắc.
Nhìn đống bạc phía trước mặt gã thì đã biết là chẳng còn bao nhiêu rồi.
Đúng lúc đó, một lữ khách bên ngoài hấp tấp đi vào, cất tiếng hỏi đao
khách trẻ đang không ngừng đưa tay gạt mồ hôi kia: “Xin hỏi tráng sĩ có
phải là Kim Thập Lượng đỉnh đỉnh đại danh không ạ?”
“Có chuyện gì?” Đao khách đó quay đầu lại nhìn lữ khách vừa chen
vào, nét mặt không vui.
“Chủ nhân nhà ta muốn nhờ tráng sĩ làm giúp chút việc.” Người kia vội
trình bày.
“Không thấy lão tử đang đánh bạc sao?” Đao khách bực bội trợn mắt
nhìn, thấy đối phương hoảng hồn lùi lại, y mới quay vào chiếu bạc hét lớn:
“Báo tử! Báo tử! Mẹ nó, lại là Biệt tam
, mẹ cha nhà nó, tà môn thật!
Nhưng lão tử không tin tà, chơi lại!”
Người kia không dám quấy nhiễu hứng đánh bạc của đối phương nên
lẳng lặng lui sang một bên, tự gọi rượu thịt một mình ngồi hưởng thụ. Được
khoảng một bữa cơm, thì thấy đao khách trẻ tuổi đã thua sạch sẽ, tinh thần
chán nản rời khỏi chiếu bạc, cúi đầu thở dài liên hồi. Lữ khách ngồi chờ từ
nãy vội đứng dậy, bước tới chắp tay hỏi: “Xin hỏi tráng sĩ có phải là Kim
Thập Lượng?”
“Chính là ta.” Đao khách cảnh giác quan sát người mới đến. “Ngươi là
ai?”
Người kia nở một nụ cười đầy ý vị, đưa một túi gấm đến trước mặt Kim
Thập Lượng. “Tại hạ phụng mệnh chủ nhân, đem đến cho Kim tráng sĩ ít
tiền đánh bạc.”
“Ngươi biết giá của lão tử rồi chứ?” Đao khách lạnh lùng hỏi.
“Ai mà chẳng biết thân giá của Kim Thập Lượng ở Lạc Kỳ trấn.” Người
kia cười xòa. “Thù lao thấp hơn mười lượng vàng, Kim tráng sĩ chưa bao
giờ nhận cả.”