Thương nhân qua lại Lạc Kỳ trấn đều biết người trẻ tuổi mặt sẹo ấy
chính là đao khách giỏi nhất Lạc Kỳ trấn, chỉ có điều giá gã đặt ra quả thực
hơi cao, một lần ít nhất cũng phải trả mười lượng vàng, không bao giờ mặc
cả, vì vậy danh hiệu “Kim Thập Lượng” mới nức tiếng gần xa. Chỉ có điều
y vừa ham đánh bạc lại hay rượu, tiền kiếm được nhiều nhưng ném hết vào
chiếu bạc và bàn rượu, nên lúc nào trông cũng nhếch nhác như một tên đầu
đường xó chợ. Tuy liên tục thua tiền, nhưng gương mặt luôn bừng lên nét tự
tin đặc hữu của người trẻ tuổi, điều này khiến y hoàn toàn khác với đám vô
gia cư không nhà không cửa kia. Nhìn vẻ cung kính của đối phương, nét
mặt Kim Thập Lượng bất giác lộ vẻ đắc ý: “Được rồi, thế chủ nhân ngươi
tìm ta làm việc gì?”
“Có một việc thôi, chủ nhân nhà tôi hy vọng tìm được đao khách giỏi
nhất trong trấn thực hiện,” người kia nói nhỏ.
“Việc gì?”
“Giết người!”
Kim Thập Lượng bật cười: “Giết người ít nhất cũng phải năm mươi
lượng, xem người luận giá.”
“Mục tiêu là một thư sinh yếu ớt vô danh tiểu tốt,” người kia vừa nói
vừa chầm chậm trải ra một bức truyền thần. “Hắn ta không biết võ công, lại
chẳng có chỗ dựa, giết hắn sẽ không có phiền phức gì cả. Yêu cầu duy nhất
đó là tráng sĩ phải ra tay cách Lạc Kỳ trấn ngoài trăm dặm, hơn nữa phải
ngụy trang sao cho chết giống tai nạn, như vậy thì có vấn đề gì không?”
Cuối cùng Kim Thập Lượng cũng nhìn kỹ người thuê mình lần đầu tiên:
“Bỏ ra năm mươi lượng vàng để giết một người như vậy, chủ nhân nhà
ngươi có phải đã hơi quá xa xỉ không?”
“Để cho không có sai sót, chi nhiều một chút là việc nên làm.” Người
kia cuộn bức tranh lên, đặt hai lăm lượng vàng đặt cọc xuống trước mặt
Kim Thập Lượng, cười cười nói: “Trong rất nhiều đao khách ở Lạc Kỳ trấn
này, chỉ có Kim tráng sĩ là chưa một lần thất bại, nên chủ nhân tôi mới chỉ