Nam Cung Phóng cười nham hiểm, thong thả đáp: “Bây giờ thì chưa,
nhưng tin rằng không lâu nữa hắn sẽ làm xằng làm bậy đấy.”
Phí Sĩ Thanh gật gật đầu tỏ vẻ hiểu ý: “Tam công tử yên tâm, hạ quan sẽ
phái người đi canh chừng hắn ta. Một khi phát hiện hắn làm điều gì bất
chính sẽ lập tức bắt về quy án!”
“Thế thì xin nhờ Phí đại nhân tận tâm tận lực bảo vệ an ninh trật tự cho
nơi này.” Nam Cung Phóng chắp tay bái chào Phí Sĩ Thanh. Hai người nhìn
nhau nở một nụ cười đầy ngụ ý, đều thấy trong mắt đối phương lời hứa mà
mình mong muốn.
Đi tới đi lui giữa phố phường Dương Châu tấp nập người xe qua lại, Lạc
Văn Giai chợt cảm thấy thành Dương Châu phồn hoa đô hội này chẳng có
liên quan gì đến mình cả. Trong người gã chỉ còn hai lượng bạc vụn làm lộ
phí, chút tiền mọn đó đừng nói là muốn thuê xe đến Kim Lăng, dù là đi bộ
sợ rằng cũng chẳng đủ để trả tiền trọ và ăn đường.
Nhìn những tiểu thương đang rao bán hàng nơi đầu đường, lần đầu tiên
Lạc Văn Giai thấy mình thật là vô dụng, ngoài một bụng đầy kinh luân, còn
lại gã chẳng biết làm gì để kiếm chút tiền mưu sinh. Xem bọn họ mặc cả
mặc lẽ, trong lòng chợt thấy ngưỡng mộ, Lạc Văn Giai lững thững đi qua
hai con phố lúc nào chẳng hay. Một cửa hiệu bán văn phòng tứ bảo bên
đường thu hút ánh mắt của gã. Lạc Văn Giai lập tức quay người bước vào
tiệm. Một lúc sau gã bước ra, trên tay đã có thêm một lá phướn đề chữ: Viết
thư nhà, câu đối, hoành phi, vẽ tranh sơn thủy, vẽ chân dung.
Ngần ngừ giơ cao lá phướn, Lạc Văn Giai dần có một chút yên tâm
trong dạ. Tuy tiền dằn túi không đủ, nhưng với công phu viết chữ vẽ tranh
được rèn luyện bao năm nay của gã thì vừa đi đường vừa kiếm tiền có lẽ
cũng không thành vấn đề. Tuy mọi chuyện khác gã chẳng hiểu gì, nhưng về
khả năng viết chữ và vẽ tranh của bản thân thì Lạc Văn Giai vẫn còn đủ
lòng tin.
Giơ lá phướn đi qua năm dãy phố, chút tự tin ban đầu của Lạc Văn Giai
bắt đầu dao động. Trên đường người qua kẻ lại nườm nượp như nêm, nhưng