THIỀN SƯ KHƯƠNG TĂNG HỘI - Trang 82

không thực sự là hạnh phúc. Ví dụ ngồi dán hai mắt vào máy vô tuyến
truyền hình mỗi ngày bốn giờ đồng hồ không thực sự là hạnh phúc. La cà
trong những quán rượu, hay thức suốt đêm để nhảy nhót, những cái đó
người đời cho là lạc thú và hạnh phúc, nhưng quán niệm cho kỹ, ta sẽ thấy
những cái đó có thể tàn phá sức khỏe, tàn phá tâm thức, tàn phá cuộc đời
của mình. Người giác ngộ thấy rằng những cái mà thế gian cho là hạnh
phúc thực sự là những cái tạo ra khổ đau, tạo ra bệnh hoạn và chán nản. Và
phép quán tưởng này là nhìn vào bản chất và nội dung của những cái mà
người ta gọi là hạnh phúc để thấy được cái chân tướng của nó, thấy được
cái sự thật không hạnh phúc của chúng. Khi đã thấy được sự thật về chúng
rồi thì ta không còn bị những cái đó hấp dẫn nữa. Phương pháp quán niệm
đó gọi là nhất thiết thế gian bất khả lạc tưởng. Nhất thiết là tất cả. Thế gian
là những cái ở trong cuộc đời. Bất khả lạc là không thực sự là hạnh phúc.
Ta hãy trở về với ví dụ đã đưa ra về vụ xem truyền hình. Ba năm về trước
có một em bé tới Làng Mai. Ba má nghĩ là Làng Mai hay lắm, đem con tới
Làng thì dù con hư mấy cũng trở thành giỏi. Khi mới tới, chú bé chán vô
cùng. Nhìn thấy chương trình sinh hoạt hằng ngày, chú nói: "Nó giống như
cái nhà tù. Mấy giờ thì làm cái gì, mấy giờ thì làm cái gì, mấy giờ thì làm
cái gì... Tại sao ba má lại bắt con đem bỏ vô chỗ này, nó giống như trong
một cái trại lính?" Và chú bé hỏi: "Ở đây có ti vi không?" Các sư chú trả
lời: "Không có." "Ở đây đâu có đáng sống." Chú bé thật sự nghĩ rằng nếu
không có ti vi thì nó sẽ chết. Thấy thất bại trước mắt, bà mẹ mới cầu cứu
với một sư cô. Sư cô bày ra phương tiện, nói rằng: "Bác thuyết phục nó ở
lại hai mươi bốn giờ đồng hồ thôi. Sau đó nếu nó không thích thì cho nó đi
biển." Và trong hai mươi bốn giờ đồng hồ ấy các thiếu nhi đã thực tập
nhiều năm ở Làng đã tới chơi với chú bé mới. Những thiếu nhi mà ta quen
gọi là thiếu nhi hạt giống. Chú bé cũng gắng chìu má ở lại đây hai mươi
bốn giờ đồng hồ. Trong khi chơi với thiếu nhi hạt giống, chú bé lây cái
niềm vui lành mạnh của những thiếu nhi ở Làng. Và một cách âm thầm nó
đã khám phá ra rằng: Thì ra không có ti vi mà mình vẫn sống sót được. Qua
cái thời hạn hai mươi bốn giờ đồng hồ, má chú bé hỏi: "Có đi biển không?"
Thì nó nói: "Thôi, khỏi đi biển. Con ở lại đây." Trong vòng hai mươi bốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.