THIÊN THẦN HỘ MỆNH - Trang 118

người đàn ông khác. Tôi đang đứng trong vườn lúc ông đến và nói lời tạm
biệt.”

“Nếu lúc đó em vẫn còn quá bé như thế thì làm sao em có thể nhớ

được?” Caine hỏi.

“Cha đã rất bực bội.” Cô trả lời. “Ông làm tôi hoảng sợ và tôi nghĩ rằng

đó chính là lý do vì sao tôi nhớ chuyện đó rõ ràng như thế. Ông cứ đi đi lại
lại dọc theo con đường mòn, hai tay chắp sau lưng và ông cứ nói với tôi
rằng nếu có chuyện gì đó xảy ra với ông, Nathan và tôi sẽ đến ở với bạn của
ông, bác Harry. Ông cứ nhất quyết là tôi phải chú ý vào những gì ông dặn
tôi bằng cách túm chặt lấy vai tôi và lắc tôi rất mạnh. Tôi thì lại có hứng thú
hơn với những đồ nữ trang rẻ tiền mà tôi muốn ông mua về làm quà cho
tôi.” Giọng cô đượm vẻ bâng khuâng nuối tiếc. “Lúc đó tôi còn quá trẻ.”

“Giờ em vẫn còn trẻ.” Caine xen vào.

“Tôi không cảm thấy mình trẻ.” Cô thừa nhận, rồi vươn thẳng vai và nói

tiếp. “Mẹ tôi chết khi tôi còn là một đứa bé còn ẵm ngửa, vì vậy tôi không
nhớ gì về bà cả.”

“Chuyện gì đã xảy ra với cha em?” Caine hỏi.

“Ông chết trong một vụ tai nạn xe ngựa.”

“Vậy là ông đã có linh cảm trước đó?” Lyon hỏi.

“Không, ông ấy có kẻ thù.”

“Và cô tin rằng kẻ thù của cha cô giờ đang đuổi theo cô ư? Đó có phải

là lý do mà cô hoảng sợ không?” Lyon hỏi.

Cô lắc đầu kêu lên. “Không, không, tôi đã nhìn thấy một người bị giết.

Những kẻ đã giết ông ta đã nhìn thấy tôi rất rõ. Lý do duy nhất tôi kể cho
hai anh nghe về cha tôi là bởi vì anh yêu cầu tôi nói về … thân thế của tôi.
Đúng thế, Lyon, đó chính là những lời của anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.