THIÊN THẦN HỘ MỆNH - Trang 121

nhà, và dù sao đi chăng nữa, tôi cũng đang trong tình trạng vội vàng khi đi
ra ngoài, tôi không hề nhìn xuống, hai anh biết đấy, và gót ủng của tôi bị
vướng vào tấm thảm trải sàn trên đường xuống cầu thang. Tôi đã bị lộn
nhào xuống, và đầu tôi bị đập vào nắm đấm trên tay vịn cầu thang.”

Cô dừng lại, chờ nghe những lời thông cảm từ phía họ. Khi hai người

đàn ông vẫn chỉ tiếp tục nhìn cô với vẻ trông đợi, cô kết luận là sẽ chẳng có
ai trong số họ lên tiếng. Cô nhìn cả hai với vẻ bất bình vì họ đã quá vô tâm,
rồi tiếp tục kể. “Khoảng một giờ sau đó, sau khi đầu tôi đã bớt ong ong vì
cú ngã, tôi đã tự mình ra ngoài để đi dạo một chút. Tôi nhanh chóng quên
mất cảm giác đau đớn nhức nhối của mình, và bởi vì đó là một ngày tuyệt
đẹp, tôi cũng quên luôn thời gian. Tôi mới chỉ vừa nhìn vào phía trong cái
Nhà thờ xinh xắn đó thì bỗng nghe thấy tiếng huyên náo, và đó là lúc tôi
nhìn thấy người đàn ông xấu số bị ném xuống đất.”

Cô hít vào thật sâu rồi tiếp tục. “Tôi hét lên và bỏ chạy. Nhưng rồi tôi bị

lạc đường, và cuối cùng tôi nhận ra là tôi đang chạy thẳng về khu mộ của
cha mẹ tôi. Đó là lúc tôi nhìn thấy những kẻ giết người lần nữa.”

“Cùng là những kẻ đó à?” Lyon hỏi. Anh đang chồm hẳn về phía trước,

hai khuỷu tay chống lên đầu gối.

“Đúng vậy, chính xác là những kẻ đó.” Jade trả lời, giọng cô có vẻ lúng

búng. “Hẳn là bọn chúng đã kết luận là không đáng phải đuổi theo tôi, và
chúng rất … bận rộn.”

“Lúc đó chúng đang làm gì?” Caine hỏi.

Cô không trả lời anh ngay lập tức. Một linh cảm nào đó tự dưng thắt

chặt quanh trái tim anh. Lúc này tay cô đang túm chặt lấy tay anh, và Caine
không cho rằng cô nhận thức được hành động đáng chú ý đó của mình.

“Đào bới.” Cuối cùng cô cũng trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.