THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 100

"Không ai phục kích ai cả." Sharon đáp. "Đám cướp chỉ hoạt động ở

những vùng vắng vẻ không người. Chúng sẽ không truy đuổi chúng ta ở
đây - đây là Phố Mập Mờ."

Quả thực có một tấm biển tên phố như vậy - tấm biển đầu tiên tôi thấy

tại Đồng Ma. Phố Mập Mờ, tấm biển viết tay bằng kiểu chữ rối rắm. Không
hoan nghênh cướp bóc.

"Không hoan nghênh?" Tôi nói. " Thế còn giết người thì sao? Bị trừng

mắt nhìn à?"

" Tôi tin là việc giết người ' được khoan dung trong chừng mực nhất

định'."

"Liệu có gì là bất hợp pháp ở đây không?" Addison hỏi.

"Hình phạt cho việc trà muộn sách cho thư viện khá khắc nghiệt. Chậm

một ngày phạt mười roi, mà đấy mới là sách bìa mềm thôi."

"Có cái thư viện nào sao?"

"Hai. Mặc dù một thư viện không cho mượn sách vì tất cả các cuốn sách

đều bọc bằng da người và rất giá trị."

Chúng tôi thập thò ló ra từ sau bức tường và đưa mắt nhìn quanh, ít

nhiều bối rối. Ở khu vực đồng không mông quạnh, tôi đã lường trước
đường trước cái chết dễ dàng tập ở mỗi bước đi, nhưng Phố Mập Mờ, xét
toàn bộ vẻ bề ngoài, có vẻ là một ốc đảo bình yên trật tự. Dọc hai bên con
phố là những cửa hàng nhỏ ngăn nắp, và những cửa hàng này có biển hiệu,
khung kính trưng bày và tầng trên là các căn hộ. Không có một mái nhà bị
thủng hay một tấm cửa kính bị vỡ nào trong tầm mắt. Cũng có người đi lại
trên phố, và họ nhận nha thả bước một mình hoặc theo từng đôi, thỉnh
thoảng dừng để rẽ vào cửa hàng hay nhìn vào một khung kính trưng bày.
Trang phục của họ không phải là giẻ rách. Khuôn mặt họ sạch sẽ. Có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.