THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 101

không phải mọi thứ ở đây đều mới tinh và sáng long lanh, nhưng bề mặt dãi
dầu sương gió và những mảnh sơn bong tróc đem đến cho nơi này có vẻ
như tất cả đều được làm bằng tay, với các rìa cạnh sờn mòn trông cổ kính là
lạ, thậm chí là duyên dáng. Mẹ tôi, nếu bà có dịp trông thấy Phố Mập Mờ ở
một trong những cuốn tạp chí lữ hành vẫn thường được lật qua nhưng
chẳng bao giờ được đọc làm đầy trên bàn cà phê nhà tôi, hẳn đã suýt xoa
tấm tắc về sự dễ thương của nó rồi phàn nàn về chuyện bà và bố tôi chưa
bao giờ thực hiện một kỳ nghỉ được thụ tại châu Âu - Ôi, Frank, mình đi đi.

Emma dường như lộ rõ vẻ thất vọng. "Tôi đã trông đợi từ chỉ ảm đạm

hơn nhiều."

" Tớ cũng thế." Tôi nói. " những sao huyệt của bọn sát nhân và các đấu

trường đẫm máu đâu rồi?"

"Tôi không biết các vị nghĩ cư dân quanh đây làm thứ nghề gì." Sharon

nói. "Nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói tới sào huyệt của bọn sát nhân nào
cả. Còn về đấu trường đẫm máu, thì chỉ có một thôi - Đấu trường Derek,
dưới phố Ri Rỉ. Derek là một tay tử tế. Nợ tôi năm bảng..."

"Còn lũ xác sống thì sao?" Emma hỏi. "Còn những người bạn bị bắt cóc

của chúng tôi?"

"Hạ giọng xuống khẽ thôi." Sharon suỵt. "Ngay khi tôi nói xong việc

của tôi, chúng ta sẽ tìm một người có thể giúp các vị. Từ giờ tới lúc đó,
đừng có nhắc lại mấy lời này với bất cứ ai."

Emma nhìn thẳng vào mặt Sharon. "Vậy đừng để tôi nhắc lại điều này.

Mặc dù chúng tôi đánh giá cao sự giúp đỡ và hiểu biết của ông, nhưng tính
mạng các bạn của chúng tôi đã bị ấn định một kỳ hạn. Tôi sẽ không nói
lảnh nói tránh, lãng phí thời gian chỉ để tránh làm vài kẻ nào đó xù lông
lên."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.