THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 99

đợi chúng tôi trong căn phòng bên cạnh. " Ý tớ là... Nếu chúng ta gặp lại
họ..."

"Đừng." Emma nói. Trong khoảnh khắc, trông cô thật buồn, hoàn toàn

đắm mình trong ý nghĩ đó - thế rồi cô quay đi, để cái kéo xuống, rồi quả
quyết bước về phía cửa ra vào. Khi ngoảnh lại nhìn chúng tôi, vẻ mặt cô đã
trở nên cứng rắn. "Đi nào. Chúng ta lãng phí thời gian ở đây đủ rồi."

Cô có thứ phản anh đáng kinh ngạc biến nỗi buồn thành giận dữ và giận

dữ thành hành động, đồng nghĩa với việc không có gì có thể khiến cố ủ rũ
lâu. Thế rồi Addison và tôi - và Sharon, người tôi dám ngờ cho tới tận lúc
này vẫn chưa hoàn toàn hình dung ra tông ta đang làm ăn với ai - theo cô ra
khỏi căn phòng và xuống cầu thang.

* * *

Toàn bộ Đồng Ma - hay ít nhất là khu trung tâm đặc biệt của nó - chỉ có

mười hay hai mươi khối nhà vuông vắn. Sau khi đi từ chỗ căn phòng xưởng
may xuống, chúng tôi cạy hờ một tấm ván khỏi một bức chắn và lách người
chui vào một lối đi ngột ngạt. Nó dẫn tới một lối đi khác đỡ ngột ngạt hơn
chút ít, rồi nói đi này lại dẫn tới một lối đi rộng hơn chút nữa, rồi từ đó lại
tới một lối đi đủ rộng để Emma và tôi có thể sánh vai cùng bước đi. Chúng
cứ thế rộng dần ra, như những động mạch giãn ra sau một cơn đau tim, cho
tới khi chúng tôi tới một nơi xứng đáng được gọi là đường phố, ở giữa là
lòng đường lát gạch đỏ và hai bên lề mà vỉa hè lát đá.

"Lùi lại." Emma thì thầm. Chúng tôi thu mình nép vào một góc tường và

hé mắt nhìn và quan sát như những người lính biệt kích, đầu kề sát nhau.

"Các vị nghĩ mình đang làm gì hả?" Sharon nói. Ông ta vẫn đang ở trên

phố và có vẻ lo lắng về chuyện bị chúng tôi gây phiền phức hơn là bị giết.

"Tìm hiểu những điểm có thể bị phục kích và đường tẩu thoát." Emma

nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.