THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 98

mà những đứa trẻ tàn nhẫn hơn vẫn hành hạ trong những lần chơi tấn công
làng. Cũng là một phần của bối cảnh như biển hay các vách đá, tôi tự nhủ.
Nhưng chẳng hiểu sao, khi nhìn vào khuôn mặt bơ phờ của người phụ nữ
nằm vùi trong giẻ rách, tôi vẫn không cảm thấy bớt khổ sở hơn chút nào về
việc lấy cắp của họ.

"Tớ tin chắc chúng ta sẽ không nhận ra những người đặc biệt khi chúng

ta thấy họ." Emma nói, chọn đồ trong một đống áo bẩn.

"Luôn là vậy." Addison nói. "Tế nhị chưa bao giờ là điểm mạnh của

những sinh vật đặc biệt như chúng ta."

Tôi chui ra khỏi chiếc áo sơ mi đẫm máu của mình, đổi nó lấy giải pháp

thay thế ít bẩn thỉu nhất tôi có thể tìm thấy, thứ áo bạn hẳn sẽ được phát cho
trong một trại tù: không có cổ áo và kẻ sọc, hai ống tay áo không dài bằng
nhau, được may lại từ thứ vải còn cứng hơn giấy ráp. Nhưng nó vừa với tôi,
và kèm thêm một chiếc áo khoác đen đơn giản tôi tìm thấy vắt trên lưng tựa
của một cái ghế, giờ trong tôi giống như một người có thể tin được là xuất
xứ từ nơi này.

Chúng tôi quay lưng lại trong khi Emma thay sang một chiếc váy nom

như bao tải rủ xuống lùng thùng quanh đôi bàn chân cô. "Mặc cái này thì
không chạy được." Cô cằn nhằn. Cầm lấy một cây kéo từ trên bàn của mấy
người thợ may, cô bắt đầu chỉnh sửa nó với tất cả chị tìm ẩn cùng một danh
đồ tể, cách và xé cho tới khi đã cắt rời phần chân váy bên dưới tới ngang
đầu gối.

"Rồi." Cô chiêm ngưỡng thành quả thủ công của mình trong một tấm

gương. "Hơi tả tơi một chút, nhưng..."

Không hề nghĩ, tôi nói. "Horace có thể làm cho cậu một cái khá hơn. "

Chẳng hiểu sao, tôi đã quên rằng các bạn tôi không phải đơn giản là đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.