THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 111

Cậu bé nhắm mắt lại. Có vẻ như cậu ta đang tập trung. Một lát sau, tóc

bắt đầu thò ra từ rìa mũ cậu ta đội, bò lan xuống trán. Chòm râu dê của cậu
ta cũng dài ra, xoắn kết thành một khối, rồi dựng đứng lên và lắc lư như
một con rắn bị thôi miên.

"Thề có những con diệc của trời." Addison nói. "Thật lạ lùng quá sức."

"Giờ hãy theo dõi thật kỹ." Lorraine nói và cười hết cỡ.

Số mười ba giơ hai bàn tay bị còng của cậu ta lên. Đầu chót nhọn của

chòm râu d đang bị thôi miên của cậu ta nhắm tới chỗ ổ khóa còng, rồi vặn
vẹo chui vào đó. Cậu bé mở mắt ra và nhìn chằm chằm vô cảm về phía
trước. Sau chừng mười giây, chòm rau gì vặn xoắc cứng lại và bắt đầu rung
lên, tạo ra một nốt nhạc cao đến nỗi chúng tôi có thể nghe thấy qua lớp
kính.

Ổ khóa mở ra và còng xích rơi khỏi tay cậu bé.

Cậu ta hơi cúi người xuống. Tôi cố kìm nén sự thôi thúc muốn vỗ tay

hoan hô.

"Cậu ta có thể mở bất cứ ổ khóa nào trên thế giới." Lorraine nói với chủ

tự hào kín đáo.

Cậu bé quay về với cái ghế và tờ tạp chí của mình.

Lorraine đưa bàn tay bịt lên cái ống. "Cậu ta là có một không hai, và

những người còn lại cũng thế. Một là người đọc ý nghĩ, rất lão luyện. Một
người khác có thể với qua những bức tường cao tới tận vai cô ấy. Thoáng
nghe gì chưa thấy nhưng nó rất hữu dụng đấy, tin tôi đi. Cô bé ở đây có thể
bay Nếu được cung cấp đủ sô đa nho."

"Có đúng thế không?" Addison cộc lốc hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.