THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 120

Những tiếng la hét khản cổ vọng ra từ bên trong phòng làm việc. Cánh

cửa rung lên trên bàn lề. Tuyệt vọng, Emma dùng nắm tay đấm thình hình
lên tấm kính.

"Có chuyện gì với họ vậy?"

Những cái nhìn chằm chặp kế tiếp nhau. Cậu bé và cô bé bắt đầu khóc

Addison lấy răng ngậm lấy gấu váy Emma. "Chúng ta phải đi!"

Emma buông ống nói xuống và cay đắng quay đi.

Chúng tôi chạy tới, hất mở tung cửa rồi ào ra ngoài vỉa hè. Một màn tối

dày đặc màu vàng đã tràn vào, trùm kín một lớp sương mờ lên mọi vật và
che kín một bên đường phố khỏi phía bên kia. Trong khí hối hả chạy tới
cuối khối nhà, chúng tôi có thể nghe thấy Lorraine đang tru tréo đằng sau
lưng mình mà không thể thấy cô ta; chúng tôi rẽ vào một góc phố rồi một
góc khác cho tới khi chúng tôi có vẻ đã cắt đuôi được cô ta. Trên một con
phố vắng tanh, chúng tôi dừng lại trước mặt tiền của một cửa hàng được
trên ván kín để thở lấy hơi.

"Cái đó gọi là hiệu ứng Stockholm." Tôi nói. "Khi người ta bắt đầu có

cảm tình với những kẻ bắt giữ họ."

" Tôi nghĩ chỉ đơn giản là họ sợ." Addison nói. "Họ có thể chạy đi đâu

chứ? Toàn bộ nơi này là một nhà tù."

" Cả hai người đều nhầm." Emma nói. "Họ bị đánh thuốc."

"Nghe cậu nói có vẻ rất chắc chắn." Tôi nói.

Cô gạt những sợi tóc đã rơi xõa xuống trán ra sao. "Khi tôi còn làm việc

ở gánh xiếc sau khi chạy trốn khỏi nhà, một người phụ nữ đã tiếp cận thứ
sau một lần trình diễn nuốt lửa của tớ. Bà ta nói biết tớ là ai - và biết những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.