THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 122

Chỉ trong một phần nhỏ nhất của một giây, tôi cho phép mắt mình nhắm

lại. Thậm chí trong khoảng gián đoạn ngắn ngủi trong bóng tối ấy, những
nỗi kinh hoàng cung chờ đợi tôi. Một bóng ma của cái chết vĩnh cửu bò rạp
xuống ăn thi thể ông nội tôi, mắt nó nhểu ra từng giọt dầu. Cũng chính đôi
mắt đó bị cắt lưỡi kéo làm vườn cắm ngập vào, trắn trối chìm dần xuống
một nấm mồ lầy lội. Mặt nó méo mó trong đau đớn, nó ngã lộn ngược
xuống một khe vực, chìm nghỉm, gào thét. Tôi đã giết con quỷ của mình
rồi, song chiến thắng chỉ là thoáng qua, những con quỷ khác đã nhanh
chóng xuất hiện để thay thế nó.

Tôi vụt mở mắt khi nghe thấy tiếng bước chân sau lưng mình, ở phía

bên kia của khung cửa bị che ván. Tôi bật tránh ra và quay lại. cho dù cửa
hàng có vẻ bỏ hoang, nhưng đang có ai đó ở bên trong, và những người đó
đang đi ra.

Thế rồi nó đấy: sự hoảng hốt. Tôi lại bừng tỉnh, hai người kia cũng đã

nghe thấy tiếng động. Hành động theo bản năng tập thể, chúng tôi thụp
xuống nấp sau một đống củi gần đó. Qua các súc củi, tôi ghé mắt nhìn về
phía mặt tiền cửa hàng, đọc tấm biển đã mờ treo phía trên cửa ra vào.

Munday, Dyson và Strype, luật sư. Bị người ta căm ghét và kinh sợ từ

năm 1666.

Một cái then trượt trên chốt cái và cánh cửa ra vào từ từ mở ra. Một cái

mũ trùm đầu đen quen thuộc xuất hiện: Sharon. Ông ta nhìn quanh, cho
rằng xung quanh đều an toàn, ông ta lách ra và khóa cửa lại sau lưng mình.
Trong khi ông ta hối hả đi về phía Phố Mập Mờ, chúng tôi thì thầm bàn
nhau xem liệu có nên bám theo hay không. Liệu chúng tôi có cần ông ta
nữa không? Có thể tin ông ta được không? Có thể và có thể. Ông ta đã làm
gì bên trong mặt tiền của hàng đóng kín mít đó? Có phải đó là luật sư ông ta
nói cần đi gặp hay không? Tại sao phải lén lút vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.