THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 13

"Làm thế không chỉ nguy hiểm, mà còn vô ích. Họ đi rồi, Emma."

Cô rút tay ra và bắt đầu tập tễnh đi về phía đường ray. Vấp chân, rồi tự

đứng dậy. Nói gì đi, tôi mấp máy môi với Addison, và nó đi tới chặn đường
cô.

"Tôi e là cậu ấy nói đúng. Nếu chúng ta đi bộ theo, mùi những người

bạn của chúng ta sẽ tan hết trước khi chúng ta có thể tìm ra họ. Năng lực
của tôi mạnh thật, nhưng nó cũng có giới hạn."

Emma nhìn đăm đăm vào trong đường hầm, rồi ngoái lại nhìn tôi, đầy

vẻ dằn vặt. Tôi chìa tay ra. "Làm ơn nào, chúng ta đi thôi. Như thế này đâu
có nghĩa là chúng ta bỏ cuộc."

"Được rồi." Cô nặng nề nói. "Được rồi."

Nhưng đúng lúc chúng tôi bắt đầu đi về phía thang cuốn, ai đó nói vọng

ra từ trong bóng tối, từ đằng sau, dọc theo các đường ray.

"Đằng này!"

Giọng nói rất yếu ớt nhưng quen thuộc, khẩu âm Nga. Đó là Người Gấp.

Căng mắt nhìn vào bóng tối, Tôi chỉ có thể thoáng thấy thân hình co quắp
của ông cạnh đường ray, một cánh tay đang giơ lên. Ông đã bị bắn trong
cuộc loạn đả, Tôi tưởng lũ xác sống đã tống ông lên tàu cùng những người
khác. Nhưng ông đang nằm kia, vẫy tay với chúng tôi.

"Sergei!" Emma kêu lên.

"Cô biết ông ta à?" Addison nói với vẻ hoài nghi.

"Ông ấy là một trong những người đặc biệt tị nạn ở chỗ cô Wren." Tôi

nói, tai tôi dỏng lên trước tiếng còi rền rĩ xa xăm vọng xuống từ mặt đất.
Rắc rối đang tới - có thể là rắc rối nguy trang thành sự trợ giúp - và tôi loa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.