THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 15

rồi mỗi người họ đều bật một cây đèn pin lên, luồng sáng vụt lên chói lóa
phản chiếu lại trên những chiếc áo khoác phản quang của họ.

Có thể đây là các nhân viên cứu hộ khẩn cấp, hoặc là hai gã xác sống

vào vai này. Tôi không dám chắc cho tới khi cả hai đồng thời gỡ cặp mắt
kính mát giọng to đang đeo xuống.

Tất nhiên rồi.

Các phương án của chúng tôi vừa giảm xuống một nửa. Giờ chỉ còn lại

đường ray, các đường hầm. Chúng tôi không bao giờ có thể chạy nhanh hơn
chúng trong trạng thái bị thương hiện tại, song vẫn còn cơ may tẩu thoát
nếu chúng không trông thấy chúng tôi - và chúng vẫn chưa thấy chúng tôi,
giữa cảnh bừa bộn tiêu điều của nhà ga bị phá tan tành. Ánh đèn pin của
chúng lướt đi thành cặp trên sàn. Emma và tôi lùi trở lại phía đường tàu.
Chỉ cần chúng tôi có thể chui vào trong đường hầm mà không bị phát hiện...
nhưng Addison, con chó khỉ gió, chẳng chịu nhúc nhích.

"Đi nào." Tôi khẽ rít lên.

"Họ là những người lái xe cấp cứu, và người này cần được giúp đỡ." Nó

nói quá to, và ngay lập tức các luồng sáng rời khỏi sàn nhà chuyển hướng
về phía chúng tôi.

"Đứng yên tại chỗ!" Một trong hai gã kia quát lớn, rút súng ra khỏi bao,

trong khi gã còn lại máy bộ đàm.

Thế rồi hai biến cố bất ngờ xảy ra liên tiếp. Đầu tiên, đúng lúc tôi chuẩn

bị thả Người Gấp xuống đường ray và cùng Emma ngày xuống theo sau
ông, một tiếng còi đinh tai vang lên từ trong đường hầm, và một ánh đèn
pha sáng chói xuất hiện trong tầm mắt. Luồng gió sạch mùi không khí tù
đọng đó, tất nhiên rồi - một đoàn tàu vì lý do gì đó vẫn tiếp tục hoạt động,
bất chấp vụ nổ. Biến cố thứ hai, qua cơn đau quặn khủng khiếp trong bụng
tôi đánh tiếng, là con hồn rỗng đã không còn bị khống chế và đang lao về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.