THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 136

Con chó dành một khoảnh khắc để ngẫm nghĩ - nhưng cũng chỉ một

khoảnh khắc. " Tôi chấp nhận, một điều kiện."

"Nói đi." tôi nói.

"Trong những câu chuyện được kể về chúng ta sau khi chúng ta chiến

thắng, tôi muốn được biết đến là Addison Gan Dạ."

"Sẽ là như thế." Emma nói.

"Hãy nhất trí là Cực Kỳ Gan Dạ." Addison nói. "Và tuấn tú."

"Nhất trí." Tôi nói.

"Hay lắm." Addison nói. " Vậy thì bắt đầu thôi. Gần như tất cả những

người chúng ta quan tâm đến trên đời này đều đang ở bên kia cây cầu đó.
Mỗi phút tôi còn ở bên này là một phút bị lãng phí."

Chúng tôi sẽ tháp tùng Addison đến tận chỗ cây cầu, rồi đợi gần đó chờ

nó quay lại. Chúng tôi chạy chầm chậm xuống đồi, cuộc hành trình diễn ra
dễ dàng, khu ổ chuột xung quanh chúng tôi ngày càng trở nên dày đặc khi
chúng tôi tiến đến. Khoảng cách giữa những túp nều thu ngắn lại cho tới khi
không còn chút khoảng trống nào, tất cả lờ mơ trôi qua thành một khối liền
mạch toàn kim loại hoen gỉ. thế rồi đột ngột những túp lều và mái vẩy chấm
dứt, và trong khoảng một trăm mét, Phố Khói trở lại là cảnh hoang tàn của
những bức tường vỡ vụn và những khung gỗ cháy đen - một kiểu như vùng
đệm, có lẽ do đám xác sống áp đặt. Cuối cùng, chúng tôi tới chỗ cây cầu, ở
đầu cầu xúm xít một nhóm người, tổng cộng chừng vài chục. Trong khi
chúng tôi vẫn còn ở quá xa để nhận ra tình trạng quần áo của họ, Addison
nói. "Nhìn xem, một đội quân cắm trại bao vây pháo đài kìa! Tôi đã biết
chúng ta sẽ không phải là người duy nhất chiến đấu..."

Tuy nhiên, khi nhìn kĩ ở khoảng cách gần hơn, những người này thật

khó có thể coi là binh lính. Hừm, một tiếng thất vọng, chút hy vọng tươi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.