THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 139

lính canh được bố trí với súng trường và ống nhòm, cũng vắng tanh một
cách tương tự. Ngoài bức tường, Hệ thống phòng ngự duy nhất của pháo
đài dường như là cái khe uốn vòng quanh nó như một con hào, dưới đáy
khe cuộn trào một dòng sông sôi sục phả lên thứ hơi màu xanh lục sắc mùi
lưu huỳnh đang bao quanh chúng tôi. Cây cầu là lối qua duy nhất tôi có thể
thấy.

"Vẫn thất vọng chứ?" Tôi hỏi Emma.

"Nói thẳng ra là bị xúc phạm." Cô đáp. "Cứ như thể chúng thậm chí còn

không tìm cách ngăn chúng ta xâm nhập."

"Phải, và điều đó làm tớ lo lắng."

Addison há hốc miệng ra và đôi mắt nó bừng mở.

"Gì vậy?" Emma nín thở hỏi.

"Chỉ là một dấu vết rất mơ hồ thôi, nhưng tôi có thể nhận ra mùi của

Balenciaga Wren ở bất cứ đâu."

" Còn những người khác?"

Addison lại ngửi. "Có nhiều người đặc biệt khác ở cùng chỗ bà ấy. Tôi

không thể nói chính xác là ai hay bao nhiêu người. Dấu vết trở nên khá lộn
xộn. Nhiều người đặc biệt đã qua lối này gần đây - ý tôi không phải là đám
kia." Nó nói, đưa mắt khó chịu về phía đám người ngồi chồm hỗm đằng sau
chúng tôi. "Chất đặc biệt của bọn họ yếu, gần như không tồn tại."

" Vậy thì người đàn bà chúng ta thẩm vấn đã nói thật" Tôi nói. " Đây là

nơi đám xác sống đưa tù nhân của chúng tôi. Các bạn chúng ta ở đây."

Kể từ khi họ bị bắt đi, một cảm giác thất vọng ngột ngạt khủng khiếp

vẫn luôn siết chặt lấy quanh tim tôi, nhưng giờ đây vòng đai của nó đã nới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.