THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 140

lỏng ra một chút. Lần đầu tiên sau nhiều tiếng đồng hồ, chúng tôi có trong
tay nhiều hơn chứ không chỉ đơn thuần là hi vọng và phỏng đoán. Chúng
tôi đã lần theo các bạn mình qua nhiều vùng đất thủ địch tới tận cửa nhà lũ
xác sống. Bản thân chuyện này là một chiến thắng nhỏ, bà nó làm tôi cảm
thấy, dù chỉ trong một khoảnh khắc, dường như mọi thứ đều có thể.

"Vậy thì còn lạ hơn khi không ai canh giữ nơi này."

Emma trầm tư nói. " Tớ không thích chuyện này chút nào."

"Cả tớ cũng không." Tôi nói.

"Nhưng tớ không thấy lối qua sông nào khác."

"Tôi vẫn có thể đi qua nó mà." Addison nói, nghe có vẻ không được cực

kỳ gan dạ.

Chưa đầy một phút là có thể chạy băng qua cầu, tôi đoán, nhưng sao

phải chạy? Bởi vì, tôi nghĩ, một câu trong truyện của Tolkien hiện lên trong
đầu tôi, người ta không thể cứ thế rảo bước vào Mordor.

Chúng tôi bắt đầu hối hả băng qua cầu, những tiếng rì rầm và tiếng cười

bịt miệng bám theo sau. Tôi liếc nhìn lại đám người đang ngồi. Tin chắc
chúng tôi sắp gặp phải một kết cục ghê rợn, họ đang nhấp nhổm di chuyển,
xoay sở tìm một góc nhìn tốt. Tất cả những gì họ cần là bắp rang bơ. Tôi
những muốn quay trở lại và ném cả đám đó xuống dòng sông sôi sục.

Sau vài ngày nữa chúng ta sẽ có chất sống của họ. Tôi không biết cái đó

nghe là gì và hi vọng mình sẽ không bao giờ biết.

Cây cầu trở lên dốc hơn. Một cơn hoảng hốt xâm chiếm đang làm tim tôi

đập nhanh gấp đôi. Tôi cảm thấy chắc chắn thứ gì đó sắp sửa nhào xuống
và chúng tôi sẽ không có nơi nào để chạy. Tôi có cảm giác mình là một con
chuột đang lao đầu vào một cái bẫy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.