Máu dồn xuống đầu tôi, làm hai mắt tôi tối sầm. Tôi có thể nghe thấy
Addison sủa và đớp vào cái lưỡi.
"Đừng, nó sẽ thả rơi ông đấy!" tôi hét lên, nhưng nó vẫn tiếp tục.
Emma cũng bất lực; nếu cô đốt cháy cái lưỡi đang quấn quanh eo mình,
con hồn rỗng sẽ thả rơi cô xuống.
"Nói với nó đi, Jacob!" Cô hét lớn. "Bảo nó dừng lại!"
Tôi vặn người lại để nhìn thấy những khoảng hở hẹp qua đó những cái
lưỡi của con quái vật đã thò ra. Những cái răng của nó đang cà sàn sạt lên
những tấm đá. Cặp mắt đen của nó long lên thèm khát. Chúng tôi bị treo lơ
lửng như một chùm quả trên một dòng rượu vang đen quánh, chính là khe
vực đã gào rú bên dưới.
Tôi cố nói thứ ngôn ngữ của nó. "THẢ CHÚNG TAO XUỐNG." Tôi
hét lên - nhưng những gì phát ra lại là tiếng Anh.
"Lại." Addison nói.
Tôi nhắm mắt lại và hình dung ra con hồn rỗng đang làm như tôi yêu
cầu, rồi lại thử lại.
"Đặt chúng tao xuống cầu!"
Lại tiếng anh. Đây không phải là con hồn rỗng tôi đã biết, kẻ đã cùng tôi
liên lạc hàng giờ liền trong khi nó đang đông cứng trong băng. Đây là một
con hồn rỗng khác, một kẻ xa lạ, và mối liên hệ của tôi với nó còn mong
manh, yếu ớt. Dường như nó cảm thấy tôi đang loay hoay tìm một chìa
khóa dẫn vào bộ óc mình, vì nó đột nhiên nhấc bổng chúng tôi lên, như thể
lấy đà để ném chúng tôi xuống khe vực. Tôi cần phải kết nối, bằng một
cách nào đó, ngay lập tức ...