THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 155

" Nó hoàn toàn hóa rồ rồi." Emma nói. " Ông ngưng lải nhải và cắn một

trong bọn chúng đi!"

Tôi nhìn quanh tìm thứ gì đó có thể dùng để chiến đấu. Những vật thể

cứng trong tầm tay chỉ có mấy cái đầu. Tôi cầm một cái lên bằng nhúm tóc
sót lại của nó.

"Có cách nào khác qua sông không?" tôi hét vào mặt nó. "Nói nhanh,

không ta sẽ ném mi xuống sông!"

"Cút xuống địa ngục đi!" Nó gắt lên, rồi nhe răng ra để đớp tôi.

Tôi ném nó về phía đám người - một cách vụng về bằng cánh tay trái

của mình. Cái đầu rơi xuống quá gần. tôi quay người nhìn quanh tìm một
cái đầu khác, nhấc nó lên, và nhắc lại câu hỏi của mình.

"Tất nhiên là có." cái đầu dè bỉu. "Ở đằng sau một cái xe thùng! Cho dù

nếu ta là ngươi, ta sẽ thử vận may với con hồn rỗng trên cầu..."

"Một cái xe thùng là gì hả? Nói cho ta biết không ta ném cả mi đi ngay

bây giờ!"

"Ngươi sắp bị một cái xe như thế bắn đấy." cái đầu nói, và rồi ba phát

súng vang lên ngoài xa - pằng, pằng, pằng, chậm rãi và đều đặn, như một
lời cảnh báo. Ngay lập tức, đám người đang xông lại chúng tôi cùng dừng
bước, và tất cả bọn họ đều quay người nhìn xuống con đường.

Nửa như bị kéo lê qua một đám mây tro cuộn lên xoáy vòng, thứ gì đó

to lớn hình khối hộp đang ầm ầm tiến về phía chúng tôi. Sau đó vang lên
tiếng gầm gừ của một động cơ đang cài số thấp, và từ trong lớp màn đen
xuất hiện một chiếc xe tải. Đó là một chiếc xe tải quân sự hiện đại, khắp nơi
toàn đinh tán và thép gia cường, lốp xe cao bằng nửa một người trưởng
thành. Thùng xe là một khối kín mít không cửa sổ, và hai gã xác sống mặc
áo khoác dày trang bị súng máy đứng gác ở bậc lên xuống hai bên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.