THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 171

"Đủ lâu rồi đấy." Ông ta nói, kéo cái ghế của mình kêu rầm rĩ lên qua

sàn và kê nó vào cạnh giường. "Chúng ta có những việc quan trọng cần thảo
luận. Cụ thể là lời xin lỗi cậu nợ tôi."

"Vì điều gì?" Tôi khó chịu hỏi.

"Xúc phạm phẩm cách và danh tiếng của tôi."

"Từng nói tôi nói đều đúng." Tôi nói. "Cái Vòng này đầy ắp những tên

khốn kiếp và những thứ ghê rợn, và ông đúng là một kẻ thua lỗ hám tiền."

"Và không có lấy một nhúm nhỏ cảm thông cho cảnh ngộ của chính

đồng bào mình." Emma nói thêm. "Cho dù, một lần nữa, Cảm ơn ông vì đã
cứu chúng tôi."

"Cứ ở trong cái khu này thì con người sẽ học được cách hành động vì lợi

ích của bản thân." Sharon nói. "Ai cũng có một câu chuyện. Một cảnh ngộ.
Ai cũng muốn thứ gì đó từ ta, và họ gần như luôn nói dối. Vì thế, phải, tôi
luôn vì mình và bị thôi thúc bởi lại ít và không hề thấy hối lỗi. Nhưng tôi vô
cùng bất bình khi cậu ám chỉ rằng tôi có thể làm ăn với kẻ nào đó buôn bán
thân xác người đặc biệt. Tôi tư lợi, không có nghĩa tôi là một kẻ khốn kiếp
với quả tim đen kịt."

"Và làm sao chúng tôi có thể biết được điều đó?" Tôi hỏi. "Chúng tôi đã

phải cầu xin và mua chuộc để ông không bỏ chúng tôi lại bến thuyền, nhớ
chứ?"

Ông ta nhún vai. "Đó là trước khi tôi nhận ra cậu là ai."

Tôi liếc mắt nhìn Emma, rồi chỉ vào ngực mình. "Tôi là ai ư?"

"Cậu, chàng trai. Ông Bentham đã chờ một thời gian dài để nói chuyện

với cậu. Kể từ ngày đầu tiên tôi chống sào đi chở thuyền - hơn bốn mươi
năm trước. Bentham đảm bảo cho tôi được ra vào Đồng Ma an toàn nhớ tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.