THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 19

- hay phim âm bản của nó - đã bị hư hại nghiêm trọng, có lẽ chỉ vừa kịp
được cứu khỏi một đám cháy, đã phải chịu tác động của nhiệt tới mức các
khuôn mặt bị vẹo vọ, vỡ thành từng mảnh. Trước đây Sergei chưa bao giờ
nhắc tới gia đình mình; tất cả những gì ông từng nói đến kể từ khi chúng tôi
gặp ông là chuyện thành lập một đội quân của những người đặc biệt - đi từ
Vòng Thời Gian này đến Vòng khác để chiêu mộ những người có đủ năng
lực còn sống sót sau những cuộc tập kích, tàn sát. Ông chưa bao giờ nói với
chúng tôi về việc có một đội quân để làm gì: để giành lại vợ con mình.

"Chúng cháu sẽ tìm ra cả họ nữa." Tôi nói.

Cả hai chúng tôi đều biết đây là chuyện xa vời, nhưng đó chính là điều

ông cần được nghe.

"Cảm ơn cậu." Ông nói, rồi buông lỏng mình nằm xuống một vũng máu

đang lan rộng ra.

"Ông ấy không còn nhiều thời gian nữa đâu." Addison nói, đi tới liếm

lên mặt Sergei.

"Tớ có thể có đủ hơi nóng để cầm máu vết thương." Emma nói. Hối hả

bước tới chỗ ông, cô bắt đầu xoa hai bàn tay vào nhau.

Addison dùng mũi chỉ vào chiếc áo sơ mi của Người Gấp chỗ gần bụng.

"Đây. Ông ấy bị thương ở đây." Emma áp hai bàn tay vào hai bên vết
thương, và trước tiếng thịt cháy xèo xèo, tôi đứng bật dậy, cảm thấy như sắp
ngất.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Chúng tôi vẫn đang rời khỏi ga, có lẽ bị chậm

lại vì những mảnh vỡ trên đường ray. Những bóng đèn nhảy khẩn cấp làm
các chi tiết của khung cảnh chập chờn hiện ra từ bóng tối một cách ngẫu
nhiên. Xác của một gã xác sống bị vùi lấp một nửa trong mảnh kính vỡ. Cái
buồng điện thoại méo mó, nơi xảy ra bước đột phá của tôi. Con hồn rỗng -
tôi sửng sốt nhận ra bóng dáng của nó - đang chạy hối hả trên sân ga, song

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.