THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 20

hành với chúng tôi, lui lại sau chừng vài thân xe, thoải mái như một người
tập chạy bộ.

Dừng lại. Tránh xa ra. Tôi hét qua cửa sổ, bằng tiếng Anh. Đầu óc tôi

không còn sáng suốt, cơn đau và tiếng rên rỉ lại chen vào dòng suy nghĩ.

Đoàn tàu của chúng tôi chạy nhanh dần rồi lao vào đường hầm. Tôi áp

mặt nên lớp kính, ngoảnh ra sau cố nhìn lần nữa. Tất cả tối đen, tối đen. Thế
rồi, trong một quầng sáng lóe lên như đèn flash máy ảnh, tôi nhìn thấy con
hồn rộng dưới dạng một hình ảnh tĩnh hiện lên trong khoảnh khắc, đang
bay, hai bàn chân lơ lửng trên sân ga, những cái lưỡi quăng ra quấn lấy toa
tàu cuối cùng.

Phép màu. Lời Nguyền. Tôi không thể phân định được sự khác biệt.

* * *

Tôi bê hai chân ông lên, còn Emma nâng hai cánh tay, và chúng tôi

gượng nhẹ nâng Sergei lên đặt xuống một băng ghế dài, bên dưới một bảng
quảng cáo Pizza nướng tại nhà, ông nằm bất tỉnh, lắc lư theo chuyển động
của đoàn tàu. Nếu ông sắp phải chết, thì dường như cũng thật không phải
nếu để ông chết dưới sàn.

Emma kéo cái áo sơ mi của ông lên. "Máu ngừng chảy rồi." Cô thông

báo. " nhưng ông ấy sẽ chết nếu không sớm được đưa tới bệnh viện."

"Có khi kiểu gì ông ấy cũng chết." Addison nói. " nhất là ở một bệnh

viện tại đây, trong hiện thực này. Cứ tưởng tượng xem: ông ấy thức dậy sau
ba ngày, vết thương thì đã lành nhưng mọi thứ khác đều suy kiệt, ông ấy đã
trở thành một ông già có khi đã hơn hai trăm tuổi."

"Có thể lắm." Emma đáp. "Nếu thế, Tôi sẽ rất ngạc nhiên nếu sau ba

ngày còn bất cứ ai trong chúng ta sống sót, ở bất cứ hoàn cảnh nào. Tôi
không chắc chúng ta liệu có thể làm gì hơn cho ông ấy không."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.