THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 22

Tôi quan sát Addison nhảy lên bằn ghế đối diện với chúng tôi, dùng bàn

chân mở một cửa sổ toa, rồi đẩy ra. Âm thanh giận dữ của đoàn tàu cùng
một luồng không khí đường hầm ấm sực lùa vào, và con chó ngồi ngửi
ngửi, đôi mắt sáng rực, cái mũi chun lại. Không khí với tôi có mùi tựa như
mồ hôi lâu ngày và rác rưởi khô mục nát, nhưng nó thì có vẻ đã nắm bắt
được điều gì đó khó thấy hơn, một thứ đòi hỏi sự luận giải cẩn thận.

"Ông có ngửi thấy họ không?" Tôi hỏi.

Con chó nghe thấy tôi, nhưng phải một lúc lâu sau mới trả lời, đôi mắt

ngước lên trần như thể đang kết thúc một ý nghĩ. "Tôi gửi được." Nó nói.
"Dấu vết của họ vẫn còn rõ và mới."

Cho dù ở tốc độ cao này, nó vẫn có thể ngửi được dấu vết lưu lại từ

nhiều phút trước của những người đặc biệt bị nhốt trong một toa của chuyến
tàu trước đó. Tôi thấy ấn tượng, và nói với nó như thế.

" Cảm ơn cậu, nhưng tôi không thể nhận toàn bộ vinh dự được." Con

chó nói. " Hẳn ai đó cũng đã mở một cửa sổ trên toa tàu của họ, Nếu không
mùi lưu lại chắc sẽ loãng hơn nhiều. Có lẽ cô Wren đã làm thế, vì biết tôi sẽ
cố bám theo."

" Bà ơi biết ông ở đây ư" Tôi hỏi.

"Làm thế nào ông tìm ra chúng tôi được?" Emma hỏi.

" Đợi một chút." Addison gằn giọng. đoàn tàu đang đi chậm lại và một

ga, các ô cửa sổ chuyển từ màu đen của đường hầm sang những viên gạch
ốp màu trắng. Nó thò mũi tao ngoài cửa, nhắm mắt lại, đắm mình trong sự
tập trung. " Tôi không nghĩ họ xuống tàu ở đây, nhưng cứ sẵn sàng cho mọi
trường hợp."

Emma và tôi đứng dậy, cố sức giấu Người Gấp khỏi tầm mắt. Tôi ít

nhiều nhẹ người khi thấy không có mấy người đang đợi trên ke ga. Kể cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.