THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 23

lạ là vẫn còn người đợi tàu, hay tàu vẫn còn hoạt động. Cứ như thể chưa hề
có chuyện gì xảy ra vậy. Tôi ngờ rằng đám xác sống đã bày ra chuyện này
với hi vọng chúng tôi sẽ mắc bẫy và leo lên một chuyến tàu, để rồi giúp
chúng dễ tóm gọn chúng tôi hơn. Tất nhiên chẳng hề khó để nhận diện ra
chúng tôi giữa những cư dân hiện đại của London sử dụng tàu điện ngầm
vào ngày đi làm.

"Cứ tỏ ra tự nhiên." Tôi nói. " như thể cậu thuộc về nơi này."

Ý tưởng này dường như thật khôi hài với Emma, và cô cố nén nụ cười.

Tôi đoán nó buồn cười vì chúng tôi chẳng thuộc về nơi nào cụ thể cả, nơi
này lại càng không.

Đoàn tàu dừng lại, các cánh cửa trượt mở ra. Addison ngửi ngửi không

khí thật kỹ lưỡng đúng lúc một phụ nữ có vẻ giống mọt sách mặc áo choàng
len dày bước vào toa tàu của chúng tôi. Nhìn thấy chúng tôi, miệng bà ta há
hốc, rồi bà ta quay ngoắt lại và bước trở ra. Không. Không, cảm ơn. Tôi
không trách bà ta. Chúng tôi đều bẩn thỉu, bộ dạng quái gở trong những
món quần áo cũ kỳ cục, và cả người bê bết máu. Hẳn trông chúng tôi như
thế vừa mới giết người đàn ông tội nghiệp ở bên cạnh.

"Tỏ ra thoải mái đi nào." Emma nói, khịt mũi.

Addison rụt đầu vào trong cửa sổ. "Chúng ta đang đi đúng hướng đấy."

Nó nói. "Cô Wren và những người khác chắc chắn đã đi theo hướng này."

"Họ không xuống tàu ở đây sao?" Tôi hỏi.

" Tôi không nghĩ thế. Nhưng nếu tôi không ngửi thấy họ ở ga kế tiếp,

chúng ta sẽ biết là chúng ta đã đi quá xa."

Các cánh cửa đóng sập lại, và sau một tiếng chuông điện rên rỉ, chúng

tôi lại lên đường. Tôi đang định để xuất chúng tôi nên tìm quần áo để thay
thì Emma bật dậy bên cạnh tôi, như thế cô vừa nhớ ra điều gì đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.