Bentham quay lại nhìn chăm chăm vào ngọn lửa. " Đó là một sai lầm
khủng khiếp. Một tai nạn." Chúng tôi chờ ông ta giải thích. Ông ta có vẻ
phải thực sự nỗ lực để lôi câu chuyện ra từ nơi ông ta đã giấu kín nó. "Để
cho mọi chuyện diễn ra lâu như vậy là lỗi của tôi." ông ta khó nhọc nói.
"Tôi cứ luôn tự nhủ với bản thân rằng anh trai tôi không nguy hiểm như vẻ
bề ngoài. Chỉ sau khi anh ta giam cầm tôi, và đã quá muộn để hành động,
tôi mới nhận ra mình sai lầm tới mức nào."
Ông ta bước gần hơn tới hơi ấm của ngọn lửa và quỳ gối xuống để xoa
lên cái bụng to đùng của con gấu, để các ngón tay mình lấp trong bộ lông
của PT. "Tôi biết cần phải ngăn chặn Jack, và không chỉ đơn giản vì tôi -
hay vì có nguy cơ anh ta tìm ra được Thư viện Linh Hồn. Không, rõ ràng là
tham vọng của anh tôi đã quên xa hơn thế. Từ nhiều tháng, Anh ta đã huấn
luyện những người chúng tôi chiêu mộ thành các chiến binh cho một phong
trào chính trị nguy hiểm. Anh ta coi mình là một người bị áp bức tranh đấu
để giành quyền kiểm soát xã hội của chúng ta khỏi tay của cái mà anh ta gọi
là "sức mạnh đấu trí của các Chủ Vòng."
"Các Chủ Vòng chính là lý do giúp xã hội chúng ta vẫn còn tồn tại."
Emma cay đắng nói.
"Phải." Bentham nói. "Nhưng cô thấy đấy, anh trai tôi ganh tị khủng
khiếp. Từ khi chúng tôi còn bé, Jack đã thèm muốn quyền lực và địa vị của
chị gái chúng tôi. Năng lực bẩm sinh của chúng tôi rất nhỏ nhoi so với của
chị ấy. Đến sinh nhật thứ ba của chị tôi, các Chủ Vòng lớn tuổi nuôi lớn
chúng tôi đã biết Alma là một tài năng lớn. Mọi người đều nhặng xị lên vì
chị ấy, và chuyện này làm Jack phát điên. Khi chị ấy còn nhỏ anh tôi sẵn
sàng cấu chị chỉ để thấy chị khóc. Khi chị tập biến thành chim, anh ta đuổi
theo chị và giật lông."
Tôi thấy một ngọn lửa giận dữ bùng lên từ một ngón tay Emma, cô liền
dập tắt nó trong tách trà của mình.