Có một mối tương quan trực tiếp giữa mức độ bồn chồn của tôi và số
lượng những câu pha trò ngớ ngẩn tôi tuôn ra. Và ngay lúc này tôi đang rất
hãi, dạ dày tôi chẳng khác một cái túi thủng đang làm rỉ axit ra khắp ruột
gan. "Cậu thực sự nghĩ chúng ta có thể làm được việc này chứ?" tôi hỏi.
"Tớ tin thế." Cô nói.
"Cậu không bao giờ ngờ vực sao, chưa bao giờ?"
Emma lắc đầu. "Ngờ vực là lỗ châm kim trên cái phao cứu sinh của cuộc
đời."
Cô bước lại gần và chúng tôi ôm lấy nhau. Tôi có thể cảm thấy cô run
rẩy dù rất khẽ. Cô cũng không phải miễn nhiễm với cảm xúc. Khi đó tôi
biết niềm tin đang lung lay của tôi vào bản thân đã bắt đầu đục thủng niềm
tin của cô, mà niềm tin của Emma chính là điều đã gắn kết mọi thứ. Đó
chính là chiếc phao cứu sinh.
Tôi đã bắt đầu cảm thấy niềm tin cô đặt vào tôi đó có phần khinh suất.
Cô dường như cho rằng tôi cần phải có khả năng bật ngón tay và sai khiến
lũ hồn rỗng nhảy múa tùy thích. Rằng tôi đã cho phép một sự yếu đuối nội
tại nào để ngăn cản năng lực của tôi. Một phần trong tôi bực bội vì điều đó,
và một phần khác băn khoăn liệu có phải cô có lý. Cách duy nhất để biết
chắc là tiếp cận con hồn rộng kế tiếp với niềm tin không lay chuyển rằng tôi
có thể làm chủ nó.
"Tớ ước gì tớ có thể nhìn nhận bản thân như cậu vẫn nhìn."Tôi thì thầm.
Cô ôm chặt tôi hơn, và tôi quyết tâm thử sức.
Sharon và Bentham đi vào hành lang. "Sẵn sàng rồi chứ?" Sharon hỏi.
Bentham bắt tay tôi, rồi bắt tay Emma. "Tôi rất hạnh phúc vì cô cậu ở
đây." Ông ta nói. "Tôi nghĩ, đó là bằng chứng cho thấy các ngôi sao bắt đầu