THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 233

vòng cung trên đầu chúng tôi và phần tường phía trên chúng tôi phát ra
tiếng xì xì.

"Chỉ đi ngang qua thôi!" Sharon nói, giọng cố bày tỏ đồng thời hai câu:

Xin chào anh bạn! và Làm ơn đừng có giết chúng tôi bằng mấy thứ đó!

"Vậy đi đi." Người đàn ông hằm hè.

Đến lúc này, hai luồng sáng tới mắt anh ta đã bắt đầu nhạt dần, và đúng

lúc anh ta quay người đi, chúng chập chờn và tắt hẳn. Anh ta đi xuôi xuống
hành lang, ra khỏi cửa, để lại hai luồng khói lượn vòng sau lưng mình. Khi
anh ta đã đi khỏi, tôi đánh bạo nhìn lên lớp giấy dán tường trên đầu chúng
tôi. Hai vết cháy đen sì đánh dấu chỗ đường ánh mắt của anh ta xuyên qua
tường. Ơn Chúa là anh ta đã không nhìn vào mắt tôi.

"Trước khi chúng ta đi thêm bước nữa." Tôi nói với Sharon. " Tôi nghĩ

ông tốt hơn nên giải thích."

"Mật thần thánh." Sharon nói. "Các đấu sĩ dùng nó để tăng cường năng

lực. Rắc rối ở chỗ tác dụng của thứ này không kéo dài, và khi tác dụng hết
đi, cậu sẽ trở nên yếu hơn trước. Nếu thường xuyên dùng nó, năng lực của
cậu sẽ giảm xuống gần như không còn gì - cho tới khi cậu dùng thêm nhiều
mật hơn. Chẳng mấy chốc, cậu dùng nó không chỉ để giao chiến, mà còn để
hoạt động được như một người đặc biệt. Cậu trở nên phụ thuộc vào kẻ bán
thứ đó." Ông ta hất hàm về phía căn phòng bên phải chúng tôi, những giọng
nói thì thào ở đó tạo ra một thứ đối âm kỳ lạ với những tiếng gân cổ la hét
bên ngoài. "Sản xuất thứ đó là mánh khóe khôn ngoan nhất của đám xác
sống từng tung ra. Ở đây sẽ không ai nghĩ đến chuyện phản bội chúng,
chừng nào họ còn nghiện mật thần thánh."

Tôi ghé mắt nhìn vào căn phòng ngách để xem bộ dạng thực của một tay

bán mật thần thánh đặc biệt là thế nào, và thoáng thấy bóng dáng một người
đeo mặt nạ có râu kỳ quái, hai bên là hai người cầm súng đứng kèm sát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.