THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 255

Tôi ngoái lại nhìn chúng, không khỏi bị giày vò. Chúng đang vùng vẫy ở

đầu một sợi xích có tìm cách đi cùng chúng tôi.

"Chúng ta không thể." Sharon nói, giục tôi đi tiếp.

Tôi có thể đã bỏ lại chúng nếu Emma không tìm gặp ánh mắt tôi. Làm

đi. Cô mấp máy miệng.

"Chỉ mất một giây thôi." Tôi nói.

Cuối cùng phải mất mười lăm giây để con hồn rỗng nhổ bật cây cột lũ

gấu con bị xích vào, và đến lúc đó đã có cả một băng nghiện giẫn dữ tụ tập
lại bên ngoài ổ mật thần thánh. Dẫu vậy, dường như điều tôi làm cũng bõ
công, chúng tôi rời đi với mấy con gấu con bám theo sau, xích và cây cột
kéo lê đằng sau chúng - chậm chạp và vướng víu, cho tới khi con hồn rỗng
của tôi, bằng một cử chỉ do chính nó quyết định, cắp chúng dưới cánh tay
của nó và mang chúng theo.

* * *

Chẳng mấy chốc đã có thể thấy rõ là chúng tôi gặp phải một vấn đề.

Chúng tôi mới đi qua được vài khối nhà, song dân cư trên phố đã để ý tới
con hồn rỗng. Với bất cứ ai ngoài tôi, nó chỉ là một bộ sưu tập những chấm
sơn chỉ có thể thấy loáng thoáng, song nói vẫn thu hút sự chú ý. Và bởi vì
chúng tôi không muốn ai thấy mình đang đi đâu, chúng tôi cần nghĩ ra một
cách kín đáo hơn để trở lại nhà Bentham.

Chúng tôi rẽ vào một con hẻm. Ngay khi tôi dừng thúc ép nó đi tiếp con

hồn rỗng kiệt sức ngồi phịch xuống. Nom nó thật yếu ớt khi ngồi dưới đất,
đầm đìa máu, co ro, những cái lưỡi thu vào trong miệng. Cảm nhận được sự
cổ sở của nó, lũ gấu con jos vừa cứu thoát khụt khịt ghé sát những cái mũi
ươn ướt vào nó ngửi hít, và con hồn rỗng phản ứng lại bằng một tiếng gừ
khe khẽ gần như dịu dàng. Tôi không đừng được một cảm xúc trìu mến cho
cả ba - kiểu như ba anh em lạ lùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.