THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 27

Tôi nắm lấy tay cô, siết nhẹ. "Cậu ổn cả chứ?" Tôi hỏi, ước gì mình có

thể nghĩ ra điều gì khác hay hơn để nói.

"Tớ buộc phải thế, đúng không nào?" Cô nói. "Vì những người còn

sống."

Với một số người, cách cô gói nỗi đau của mình lại và dẹp sang bên có

vẻ tàn nhẫn, nhưng tôi thì biết cô đủ rõ để hiểu. Cô có một trái tim cũng
rộng lớn như nước Pháp, và với số ít người may mắn được cô yêu thương,
cô yêu bằng từng phân vuông trong trái tim mình - nhưng kích thước của
trái tim ấy cũng làm nó trở nên nguy hiểm. Nếu để nó rung cảm trước mọi
thứ, cô sẽ gục ngã. Vì thế cô cần thuần hóa nó, bảo nó im lặng, đóng cửa nó
lại. Đẩy những nỗi đau tồi tệ nhất trôi dạt tới một hòn đảo, nơi ấy chẳng
mấy chốc đã ngập tràn nỗi đau, và một ngày kia cô sẽ tới đó sống.

"Nói tiếp đi." Cô bảo Addison. "Chuyện gì đã xảy ra với Claire?"

"Đám xác sống đưa cô bé đi. Bịt cả hai miệng cô bé rồi nhét cô ấy vào

một cái bao."

" Nhưng cô bé còn sống chứ?" Tôi hỏi.

" Lại còn cắn nữa, vào lúc trưa hôm qua thì là thế. Chúng tôi chôn cất

Deirdre trong khu nghĩa địa nhỏ của chúng tôi, rồi tôi chạy như bay tới
London để tìm cô Wren và cảnh báo tất các cô cậu. Một con bồ câu của cô
Wren dẫn tôi tới chỗ ẩn náu của bà ấy, và trong khi tôi và trong khi tôi lấy
làm mừng là các cô cậu đã tới trước tôi, thì thật không may cả bọn xác sống
cũng thế. Cuộc bao vây của chúng đã diễn ra, và tôi buộc phải bất lực
chứng kiến khi chúng ồ ạt tấn công tòa nhà, và - vậy đấy, cô cậu biết phần
còn lại rồi. Tôi bám theo khi mọi người bị giải tới ga tàu điện ngầm. Khi vụ
nổ đó xảy ra, tôi nhận thấy một cơ hội để giúp đỡ cô cậu và chớp lấy nó. "

"Cảm ơn ông về việc đó." Tôi nói, nhận ra chúng tôi vẫn chưa bày tỏ

lòng cảm kích với con chó. "Nếu lúc ấy ông không lôi chúng tôi đi... "

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.