THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 276

Ông ta mỉm cười vỗ lên cánh tay tôi. " Cái đó là vấn đề kỹ thuật. Chỉ cần

biết là sinh vật của cậu sẽ sống sót khi rời khỏi cái hộp, trong tình trạng bị
nhiều giống như khi nó bước vào trong đó. Bây giờ, cậu vui lòng cho nó
bước vào trong nhé."

Tôi không dám chắc tôi có tin ông ta không, hay vì sao điều đó lại quan

trọng với tôi. Nhưng con hồn rỗng đã khiến chúng tôi phải trải qua địa ngục
và là những con quái vật vô cảm thấy mức gây đau đớn cho chúng phải là
một niềm vui. Nhưng lúc này thì không. Tôi không muốn giết con hồn rỗng
này, cũng như không muốn vô cớ giết bất cứ một sinh vật lạ lùng nào.
Trong quá trình dẫn dắt điều khiển sinh vật này, tôi đã gần gũi với nó đủ để
hiểu rằng bên trong nó không chỉ là sự trống rỗng. Vẫn có một tia lửa nhỏ,
một chút linh hồn như một hòn đá cẩm thạch nhỏ nằm lại dưới đáy một hồ
sâu. Nó không rỗng - không hoàn toàn.

Đi. Tôi nói với nó, và con hồn rỗng, vẫn đang dè dặt đứng trong góc,

liền đi vòng quanh Bentham tới đứng trước cái hộp.

Vào trong.

Tôi cảm thấy nó do dự. Giờ nó đã bình phục, và mạnh mẽ, và nếu sự

kiểm soát tôi áp lên nó suy yếu đi dù chỉ trong một giây, tôi biết nó có thể
làm gì. Nhưng tôi mạnh hơn, và một trận chiến với ý chí giữa hai chúng tôi
sẽ hoàn toàn chênh lệch. Tôi nghĩ nó do dự vì tôi đã do dự.

Tao xin lỗi. Tôi nói với nó.

Con hồn rỗng không nhúc nhích; xin lỗi là dữ liệu đầu vào nó không biết

phải xử lý ra sao. Tôi chỉ cần nói ra điều tôi muốn.

Vào trong. Tôi nhắc lại, lần này con hồn rỗng tuân theo và bước vào

trong hộp. Vì không ai khác dám động vào nó, từ lúc này trở đi, Bentham
nói cho tôi những gì cần làm. Theo chỉ dẫn của ông ta, tôi đẩy con hồn rỗng
áp mình vào thành hộp trong cùng, và chằng các dải đai da quanh chân, tay,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.