THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 277

ngực nó và thắt chặt lại. Những cái đai này rõ ràng được thiết kế để nói con
người, điều đó làm nảy ra những câu hỏi mà tôi không muốn biết câu trả lời
vào lúc này. Tất cả những gì quan trọng là tiến hành theo đúng kế hoạch.

Tôi bước ra ngoài, cảm thấy bồn chồn và hoảng hốt sau một lúc ở trong

đó.

"Đóng cửa lại." Bentham nói.

Thấy tôi do dự, người trợ lý bước tới để làm việc đó, nhưng tôi chặng

đường anh ta. "Đây là hồn rỗng của tôi." Tôi nói. "Tôi sẽ làm chuyện này."

Tôi trụ vững hai chân và nắm lấy tay nắm, rồi - dù đã cố không làm thế -

tôi nhìn vào mặt con hồn rỗng. Đôi mắt đen to tướng của nó mở lớn và đầy
kinh hoàng, hoàn toàn tương phản với cơ thể của nó, nhỏ bé và nhăn nheo
như một chùm quả vả. Nó vẫn và hẳn sẽ luôn là một sinh vật đáng ghê tởm,
song trông nó khốn khổ tới mức tôi cảm thấy rất khủng khiếp, như thể tôi
sắp sửa đánh thuốc mê một con chó không hiểu vì sao nó lại bị trừng phạt.

Mọi hồn rỗng cần phải chết. Tôi tự ngủ. Tôi biết mình đúng, song điều

đó cũng chẳng làm tôi thấy nhẹ nhõm hơn.

Tôi đẩy cánh cửa và nó kèn kẹt đóng lại. Người trợ lý của Bentham móc

một cái khóa to đùng qua chốt cửa, rồi quay lại bảng điều khiển của cỗ máy
và bắt đầu chỉnh các nút vặn.

"Cậu đã làm điều đúng đắn."

Emma thì thầm vào tai tôi.

Các bánh răng bắt đầu quay, pit tông chuyển động, cả cõ máy rồ lên với

nhịp điệu làm rung chuyển cả căn phòng. Bentham vỗ tay và cười hết cỡ,
hân hoan như một cậu học trò. Thế rồi từ trong cái hộp vang lên một tiếng
rú, tôi chưa từng nghe qua âm thanh nào tương tự như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.