sống.
"Anh sẽ ở đâu?"
Anh ta ngồi xuống tuyết. "Đây."
Tôi nhìn Emma, cô lại nhìn tôi, cả hai chúng tôi cố che giấu mình đang
cảm thấy mong manh ra sao. Cố bao một lớp thép quanh tim chúng tôi. Cho
những gì chúng tôi có thể sẽ thấy. Có thể sẽ làm. Có thể sẽ xảy đến với
chúng tôi.
Tôi lội xuống suối và giúp Emma xuống. Nước suối lạnh buốt. Cúi
người xuống ngó vào trong hang, Tôi thấy ánh sáng ban ngày lờ mờ ở phía
cuối hang. Một cuộc chuyển đổi nữa, từ bóng tối ra ánh sáng, một cuộc tái
sinh giả hiệu.
Có vẻ không còn sinh vật đầy răng nanh nào đợi bên trong, vì thế tôi hạ
mình xuống nước. Dòng suối dâng lên từ chân tới tận hông tôi, và một cơn
lạnh buốt khiến tôi nghẹn thở. Tôi nghe thấy Emma xuýt xoa sau lưng mình
khi cô làm điều tương tự, rồi tôi bám lấy thành cửa hang và chui vào trong.
Phải ngâm mình trong nước lạnh chảy xiết khiến người ta đau đớn như
thế bị kim đâm lên khắp cơ thể. Mọi cảm giác đau đều là một động lực thúc
đẩy, và cảm giác này lại càng thế; tôi quờ tay tìm chỗ bấu và khẩn trương
đẩy mình qua đường hầm đá, trườn qua những mẩu đá sắc trơi nhẵn và
những trụ đá chĩa xuống thấp, có lúc gần ngộp thở khi nước ngập kín mặt.
Rồi tôi chui ra khỏi hang, và quay người lại giúp Emma.
Chúng tôi trèo lên khỏi dòng suối lạnh cóng và nhìn quanh. Cảnh vật
giống hệt phía bên kia cái hang, chỉ có điều ở đây không có người trợ lý,
không có vỏ đạn rơi trên tuyết, không có vết chân. Như thế chúng tôi vừa
bước qua một tấm gương vào trong thế giới được nó phản chiếu, thiếu đi
một vài chi tiết.