THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 296

"Cậu tái mét kìa." Emma nói, đoạn kéo tôi lên bờ rồi ôm lấy tôi. Hơi ấm

của cô lan đi trong tôi, đem cảm giác trở lại cho tứ chi tê dại.

Chúng tôi rảo bước, lần ngược lại từng bước con đường chúng tôi đã đi

qua. Chúng tôi tìm đường trở lại chỗ bụi mâm xôi, lên quả đồi, đi qua chỗ
thác nước - tất cả cảnh vật đều giống hệt, ngoại trừ tấm biển LỐI NÀY
Bentham đã cắm sẵn cho chúng tôi. Nó không tồn tại ở bên này. Vòng Thời
Gian này không thuộc về ông ta.

Chúng tôi lại tới chỗ khu rừng nhỏ. Phóng từ cây này sang cây khác,

dùng mỗi thân cây làm vật che chắn cho tới khi chúng tôi tới cuối con
đường mòn, thế chỗ nó là một cái sàn rồi một căn phòng, nằm ẩn sau và đẹp
che giấu bởi hai cây linh sam mọc chéo nhau. Song căn phòng giày khác
với căn phòng của Bentham. Nó trơ trụi - không đồ đạc, không giấy dán
tường có hình hoa văn - và sàn cũng như vách tường đều là bê tông nhẵn
nhụi. Chúng tôi bước vào trong và lần mò trong bóng tối tìm một cái cửa,
lướt bàn tay dọc theo các vách tường cho đến khi tôi tình cớ mắc phải một
tay cầm nhỏ được thu vào trong hốc.

Chúng tôi áp sát tai vào cánh cửa, lắng nghe xem có giọng nói hay có

tiếng bước chân không. Tôi chỉ nghe thấy những tiếng vọng mơ hồ.

Thật từ tốn, thật cẩn thận, tôi hé cánh cửa ra một chút. Rồi ghé đầu qua

khe hở để nhìn ra. Ở bên kia cửa là một sảnh rộng bằng đá lượn cong, sạch
bóng như bệnh viện và sáng đến chói mắt, những bức tường nhẵn nhụi được
trổ những cánh cửa cao màu đen, trông như những cửa nhà mồ, hàng chục
cửa như thế uốn cong theo vách tường, nhanh chóng khuất khỏi tầm nhìn.

Nó đây: tòa tháp của lũ xác sống. Chúng tôi đã chui vào trong hang

hùm.

* * *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.