THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 30

và làm co lại một góc cùng ông sao cho gã xác sống từ bên toa kia không
nhìn thấy.

" Chúng ta làm gì được đây?"Emma hỏi. "Ngay khi tàu dừng lần nữa,

hắn sẽ tới thẳng đây và tìm ra chúng ta."

"Chúng ta có chắc chắn đó là một gã xác sống không?" Addison hỏi.

"Mèo có mọc ra trên cây không?" Ema hỏi lại.

" Ở phần này của thế giới thì không."

"Vậy thì tất nhiên chúng ta không hoàn toàn chắc chắn rồi. Nhưng nói

về xác sống, có một câu nói lâu đời: nếu không chắc, cứ đoán thế."

Addison thở dài. "Toàn bộ cái vụ lẩn như trạch này," nó nói đầy khinh

miệt, như thể nói là một người sành ăn và ai đó vừa mang ra một miếng pho
mát Mỹ vuông vắn vô vị. "Chẳng có trí tưởng tượng gì cả. Chẳng lẽ chúng
ta không thể thử lén lút làm trò?" Trà trộn vào đám đông? Đấy mới gọi là
thuật. Rồi biết đâu chúng ta cứ tà tà bước đi mà không ai nhận ra."

"Tôi cũng ghét lẩn trốn chẳng kém gì ai." Tôi nói. "Song Emma và tôi

trông như sát nhân cầm rìu hồi thế kỷ mười chín vậy, còn ông thì là một con
chó đeo kính. Chúng ta chắc chắn sẽ bị phát hiện."

"Trừ khi người ta bắt đầu sản xuất kính áp tròng cho chó, còn không thì

tôi vẫn buộc phải làm bạn với cặp kính này thôi. "Addison cằn nhằn.

"Lúc cậu cần thì cái con hồn rỗng đấy ở đâu không biết?" Emma nói như

đúng rồi.

" Nếu chúng ta lên thì nó bị tàu cán qua." Tôi nói. "Mà cậu nói vậy là có

ý gì?"

"Chỉ là trước đó nó đã khá được việc."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.