THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 312

lẽ tiến lên, hi vọng có thể bí mật tiếp cận được kẻ đang ở trong này với
chúng tôi.

Tôi thoáng thấy một cái áo choàng trắng và cái đầu hói của một người

đàn ông. Rõ ràng không phải là một Chủ Vòng. Chẳng lẽ chúng không nghe
thấy cửa mở? Không, chúng không nghe thấy, và rồi tôi hiểu ra vì sao: vì
chúng đang nghe nhạc. Một giọng nữ đang hát một bài nhạc rock êm dịu, lả
lơi - một bài hát cũ tôi từng nghe qua trước đây nhưng không nhớ nổi tên.
Thật lạ lùng, thật lạc lõng khi nghe nói ở đây, lúc này.

Chúng tôi trườn tới, bài hát vang lên vừa đủ lớn để át đi tiếng bước chân

của chúng tôi, đi ngang qua cái bàn làm việc bày đầy giấy tờ và bản đồ.
Một cái giá tựa vào tường có xếp hàng trăm cái bình thủy tinh, bên trong
đựng đầy thứ chất lỏng màu đen với những váy ánh bạc lượn lờ. Nán lại, tôi
thấy mỗi bình đều có nhãn, tên các nạn nhân có linh hồn làm trong bình đều
được in bằng chữ nhỏ.

Ghé mắt nhìn qua bên kia cái tủ đựng hồ sơ, chúng tôi thấy một gã đàn

ông mặc áo choàng phòng thí nghiệm ngồi sau một cái bàn làm việc đầy áp
giấy tờ, quay lưng lại phía chúng tôi. Xung quanh y là một cuộc trưng bày
giải phẫu tùy hứng đầy ghê rợn. Một cánh tay bị lột da với phần cơ phô ra.
Một cột sống được treo như chiến lợi phẩm trên tường. Vài cơ quan nội
tạng không dính máu bày giải giác như những mảng tranh ghép thất lạc trên
mặt bàn. Gã đàn ông đang viết gì đó, gật đầu, khe khẽ ngân nga một bài hát
- những lời gì đó về tình yêu, về những phép màu.

Chúng tôi bước ra ngoài khoảng trống và băng qua sàn tiến về phía y.

Tôi nhớ ra mình đã nghe bài hát đó lần cuối ở đâu: ở chỗ nha sĩ, trong khi
một món dụng cụ nhọn bằng kim loại đâm vào làm thịt mềm, hồng hồng
của lợi tôi.

"Em khiến cô yêu thật vui."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.